61 Cận Phi Vũ ngồi trong sân sau của quán bar Butterfly Kisses, tay cầm cái búa nhỏ, hết sức chăm chú gõ đập một đống gỗ. Trong vụn gỗ bắn tung tóe, lộ ra một chiếc xích đu hình bươm bướm làm bằng gỗ, cao bằng nửa thân người, vẫn chưa hoàn thiện.
62 – Khô Nguyệt, Khô Nguyệt! – Lạc Diệp thình lình lao ra từ bên kia quán trọ, hào hứng níu lấy cánh tay Khô Nguyệt, lớp màng trên đôi mắt dường như nhạt đi một chút so với thường ngày – Món quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho King đã hoàn thành rồi! Ưu tiên anh nhé, tôi cho anh xem trước!Trên sườn núi nơi mọc những đóa râm bụt ánh sao, Khô Nguyệt ngẩn ngơ nhìn sững vào món quà mà Lạc Diệp tặng cho Cận Phi Vũ – một tờ giấy vẽ trắng tinh.
63 Đêm đến, bốn bề tĩnh mịch. Khô Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng, tay gõ bàn phím. “Giao dịch kết thúc. Trả lại thù lao”. Rồi nhấn nút gửi. – Lý do? – Đối phương nhanh chóng trả lời.
64 Bên ngoài Nguyệt Thành, đất bụi bốc lên cuồn cuộn. Dưới bầu trời phủ kín mây dày vần vũ, mấy chục vật thể bay kiểu như chiến đấu cơ, hình dạng kỳ quái, trang bị tân tiến, đang ngạo nghễ bay lượn.
65 Tôi đứng trên ngọn núi bên ngoài Nguyệt Thành, nhìn về cái thành phố yêu quái được kết giới bảo vệ một cách hoàn hảo. Bên ngoài thành phố, mấy chục cỗ máy bay xâm phạm bất hợp pháp với hình thù quái dị đang nằm ngổn ngang hỗn loạn.
66 ✣ Linh tê ✣ Dù bạn có biến thành hình dạng như thế nào,Trong mắt người thực lòng yêu bạn,mãi mãi chỉ nhìn thấy thời khắc mà bạn xinh đẹp nhất. Vứt bỏ tự ti, bước thêm một bước,bạn sẽ nhận ra ánh hoàng hôn trên sa mạc tươi đẹp biết bao nhiêu.
67 Đinh Tiểu Thác tới tận bây giờ vẫn không thể chấp nhận một sự thực là bản thân đã rơi vào một không thời gian khác từ trong bồn cầu. Mụ yêu cây tà ác đó đã nói gì nhỉ? Đúng rồi, mụ đã cho cô một đạo bùa, bảo cô dán lên trên chiếc bồn cầu nơi đã làm rơi mất sợi dây chuyền, còn dạy cô mấy câu thần chú cổ quái.
68 Bắc Đường Khẩn túm lấy phía sau cổ áo Đinh Tiểu Thác nhấc bổng lên như túm cổ một con gà con, ném phịch cô xuống mặt đất cứng đơ, lạnh ngắt. Cách cô không đầy ba mét là một vách núi sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
69 – Con cá này ta nhìn thấy trước! – Đinh Tiểu Thác mười tuổi, xúng xính váy áo màu hồng phấn, chống nạnh đứng bên bờ sông, hét toáng lên giận dữ với một cậu bé xem chừng sàn sàn tuổi cô.
70 – Đinh Tiểu Thác! – Có người gọi tên cô, giọng nói quen thuộc đến kinh hoàng. – Sư phụ! – Cô hét toáng lên, muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt cứ như bị dính chặt vào nhau, gắng gượng lắm mới hé ra được một nửa.
71 Nơi Bắc Đường Khẩn muốn đến, ở quan ngoại, quanh co khuất khúc, cách Biện Kinh đến ba mươi ngày đường. Vị hôn thê của anh vẫn đang ở trên vùng hoang mạc có tên là Cánh Đồng Bất Tận, đợi anh tới đón về.
72 Trước khi hạ phàm, Nguyệt Lão từng nói với Đinh Tiểu Thác, “sửa chữa” khó khăn hơn “phá hoại” cả ngàn vạn lần. Sợi tơ hồng nhân duyên của mỗi người chỉ có một, nếu như bị đứt, muốn nối nó lại, thì chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là – Đinh Tiểu Thác con phải dùng tất cả mọi cách để khiến trái tim chàng trai này chuyển hướng từ người gán đôi nhầm lẫn là Diệp Nghê Thường sang chính con.
73 Bắc Đường Khẩn chậm rãi lau chùi vết hoen ố trên thanh kiếm. Gian quán trọ tồi tàn này tan hoang lộn xộn, bàn ghế ngổn ngang, chén bát vương đầy đất, một con rết chân đỏ dài đến nửa thân người nằm trong một đám chất lỏng nhầy nhụa, trên đầu thủng một lỗ toang hoác, đã chết ngỏm củ tỏi.
74 Rời khỏi trấn Tây Hà. Ngày thứ ba, trước một con đường núi nhỏ hẹp, bụi cát mù mịt, bọn họ bắt gặp một nhóm mã tặc đang cướp bóc một toán thương nhân.
75 Trong Cánh Đồng Bất Tận, vô số cột đá tự nhiên cao lớn hình thù quái dị đứng san sát, biến mảnh đất trơ trụi không một ngọn cỏ này thành những mê cung đan xen chằng chịt.
76 Diệp Nghê Thường quả thực là một cô gái đẹp đến mức khiến người ta chết lặng, đẹp một cách cao quý, đẹp một cách sắc sảo. Ngay cả mắt nhìn của nàng cũng như mang theo gai hồng.
77 Lò lửa rừng rực, hắt ánh sáng ấm sực khắp phòng. Bắc Đường Khẩn ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, nhắm mắt giả vờ ngủ. Diệp Nghê Thường đang hôn mê bất tỉnh mở mắt ra, gọi thử mấy tiếng.
78 – Đại nhân, đại nhân, xin dừng bước! – Trên đồng không trống trải, Diệp Nghê Thường loạng choạng bước trên băng tuyết, đuổi theo người đàn ông che mặt, ôm lấy chân hắn – Tôi là vị hôn thê của Bắc Đường Khẩn, là người con gái mà hắn yêu nhất trong cuộc đời này! Tôi chắc chắn sẽ mở được kiếm Linh Tê! Cầu xin ông chuyển lời tới vương gia, hãy cho Nghê Thường thêm một cơ hội! Nghê Thường chắc chắn có thể…– Vương gia sẽ tìm cách khác.
79 Đinh Tiểu Thác dường như đã nhớ ra tất cả. Cung điện của Nguyệt Lão, các bà mai, Bắc Đường Khẩn đã bị cô cắt đứt sợi tơ hồng nhân duyên. Từ khi vượt thời gian quay về thời Bắc Tống, từ ngày đầu tiên gặp anh, con đường cô đã đi qua, những việc cô đã từng làm, toàn bộ trình tự này, đã từng tồn tại vào chín trăm năm về trước, về cơ bản là giống hệt, tuy khác đường song cùng đích đến.
80 Đến hôm nay, sự kiện Đinh Tiểu Thác vượt thời gian đã qua một tháng. Buổi tối, Cửu Quyết lại tới tiệm bánh Không Dừng của tôi ăn chực. – Nguyệt Lão nhờ anh chăm sóc Đinh Tiểu Thác chín trăm năm? – Tôi biết rõ gã Cửu Quyết này, chỉ vài chén rượu vào bụng là chuyện gì cũng tuôn ra với tôi tuốt tuột.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Nữ Phụ
Số chương: 50