41 Năm trăm năm trước. Đây là lần thứ ba tôi vớt cái con bé ngốc nghếch bị bọn trẻ trong làng ném xuống nước từ sông Nghênh Nguyệt lên. Tấm váy đỏ rực như ráng chiều của cô bập bềnh trong làn nước sông lạnh lẽo, thực giống như một đóa hoa đang nở rộ.
42 Tuyết rơi. Toàn bộ núi Ngênh Nguyệt bao trùm một màu trắng bạc. Bắt đầu từ mùa đông năm nay, sư phụ yêu cầu chúng tôi vào núi sâu tu hành. Bởi vì, người muốn chọn một sơn thần kế nhiệm từ trong đám đệ tử.
43 Trước khi trút hơi thở cuối cùng, sư phụ đã chỉ vào Bất Ngữ đang đứng trước mặt, căm hờn bật ra hai chữ:– Nghiệt đồ!Máu tươi phun trào từ miệng sư phụ như dòng suối, ướt đẫm đôi tay tôi đang đỡ lấy cơ thể người.
44 Tôi tìm ra cô, chẳng hề tốn chút sức lực. Bởi vì cô đã đứng chờ tôi bên bờ sông Nghênh Nguyệt. Xiêm y đỏ rực, tuyết phủ trắng xóa, đẹp đến thê lương. Mũi kiếm sắc bén đã đạt tới độ hoàn mỹ xuyên vào tim cô, không hề tốn chút sức lực, vì cô không hề tránh né.
45 Tôi trở thành sơn thần của núi Nghênh Nguyệt. Một trăm năm, hai trăm năm, tôi trơ trơ trước sự lưu chuyển của thời gian, suốt ngày ở lì trong núi, hoặc tĩnh tọa, hoặc ngủ vùi.
46 Tôi từ từ trầm mình xuống dòng sông Nghênh Nguyệt. Ở nơi đó, có một hang động tối tăm nhưng ấm áp, là nơi an toàn nhất, thích hợp nhất để ngủ một giấc dài.
47 Tôi lê thân xác đau đớn quay trở về nhà họ Đường. Đúng vậy, tôi đã bị một chiếc xe chở hàng quá tải phóng ẩu tông vào. Tuy thân thể tôi không phải là thịt da thật sự, nhưng ít nhiều cũng có cảm giác đau đớn.
48 Con hồ ly trắng muốt ngồi trên ghế với một tư thế tao nhã, giơ móng vuốt gắp lấy một miếng bánh đậu đỏ bỏ vào miệng, vừa nhóp nhép vừa khoái chí đong đưa chiếc đuôi bông xốp.
49 ✣ Bướm đêm ✣ Có những hối tiếc, đối với anh, sẽ không bao giờ còn bù đắp được,nhưng đối vối người khác, có lẽ vẫn còn khả năng cứu vãn. Nếu là như vậy, tại sao lại không thực hiện?DẪNĐiểm dừng chân của anh là chốn cao nhất trong toàn bộ Nguyệt Thành, một tòa tháp cao ngất được chồng lên từ sắt thép phế liệu, dưới ánh trăng rằm vàng rực rỡ, lóe lên những tia sáng hỗn loạn như đao kiếm tung hoành.
50 Muốn tìm Khô Nguyệt không hề khó khăn. Anh không ngủ, thì ở quán bar. Gọi một ly rượu, nhưng không bao giờ uống, uể oải ngồi từ đầu chiều cho tới hoàng hôn, và trong thời gian đó sẽ đọc xong một cuốn sách, khi là tuyển tập thơ của Lorca, khi lại là một cuốn tiểu thuyết hoặc truyện tranh nhảm nhí.
51 – Cô ngồi trên cao thế này làm gì vậy? – Khô Nguyệt đứng trước quán bar có tên là Butterfly Kisses, ngẩng đầu nhìn con người đang ngồi trên nóc nhà. Người này cao giọng trả lời:– Tắm nắng!Bấy giờ là năm rưỡi chiều, mùa hè, nhưng sắc trời đã sâm sẩm, ráng chiều phía chân trời chỉ còn lại một vệt rất mong manh.
52 – Thả hắn ra! – Trong tầng hầm lạnh lẽo tối tăm, phảng phất một mùi hương mờ nhạt kỳ quái, ánh đèn lờ nhờ chao đảo trên đỉnh đầu. Trong bóng sáng chập chờn, thấp thoáng thấy có bốn năm người đang đứng.
53 “Người đã thấy, hộp đang tìm. ”Khô Nguyệt viết một câu vào email, gửi đi. Đây là giao hẹn giữa anh với khách hàng, mỗi một bước hành động đều phải thông báo cho đối phương,Tắt máy tính, anh thư thái đổ người lên chiếc giường cũng tạm được coi là êm ái.
54 “Hôm nay, không thu hoạch được gì”. Email của anh, nội dung đều rất ngắn gọn, hơn nữa liên tiếp mấy ngày đều là cùng một câu. Điều này tuyệt nhiên chưa hề có trong “kinh nghiệm công tác” của anh trước đây.
55 – Tôi biết chắc sẽ có một đêm nào đó, cậu thế nào cũng tới tìm tôi uống rượu. – Cận Phi Vũ thư thái ngồi ở vị trí trong cùng của quán bar, nâng lý rượu hướng về phía Khô Nguyệt.
56 – Đây là nơi cao nhất trong toàn bộ Nguyêt Thành. Trong tiếng gió vù vù, Cận Phi Vũ sánh vai cùng Khô Nguyệt. Dưới chân họ là một “tòa tháp” được chất đống từ sắt thép phế thải và những phế liệu xây dựng khác.
57 Ngoại ô Washington, trong một phòng nghiên cứu bí mật, một đám người mặc áo blu trắng với đủ loại màu da đang bận rộn đi lại như con thoi trước các loại máy móc phức tạp tinh xảo.
58 Tháng bảy, trời nóng như đổ lửa, nhiệt độ ban ngày ở Nguyệt Thành ột cách bất thường, nhưng ban đêm lại lạnh tới thấu xương. Bắt đầu từ tuần này, Lạc Diệp ngày nào cũng đi xuyên qua bốn con phố, chạy tới một sườn núi nhỏ gần kề một công trường bỏ hoang, thận trọng vuốt ve những khóm cây mọc um tùm trong khe đá.
59 Chiếm đoạt là một thứ bản năng ngấm ngầm luôn tuôn chảy không ngừng nghỉ trong huyết mạch của tất cả mọi loài yêu quái, thậm chí cả những con người có dã tâm, có tham dục, chỉ chờ tới ngày bùng phát.
60 – Cha ơi! – Cô gái kinh hoàng đưa tay sờ lên khuôn mặt, và cả thân hình đang thu nhỏ của mình – Sao lại thế này? Tại sao?Trong đường hầm bí mật của vương thành, cha cô ôm chặt lấy một đứa bé gái tóc đen áo trắng.