61 Kinh ngạc cũng chỉ trong chớp mắt, Hạ Trầm rất nhanh thu lại tinh thần, đứng ở bên trong thang máy đối với cô xa cách gật đầu: "Tôi còn có chuyện, đi trước.
62 Lời của quản gia vừa nói xong, cả căn phòng hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch, ông không dám nhìn sắc mặt của Hạ Trầm, lặng lẽ bước ra khỏi cửa: "Tôi xuống dưới lầu xem một chút ——"Hạ Trầm không đáp lại ông, vẫn im lặng.
63 Bởi vì cậu là người ở nông thôn, Hạ Trầm lại là người sống ở thành phố, cho nên mỗi lần Ôn Vãn gửi tiền về giúp gia đình cậu, điều này rất dễ cho Hạ Trầm tìm ra địa chỉ.
64 Tới đón Hạ Trầm là người Hoa kiều đã giúp anh tìm Ôn Vãn , đầu mùa hạ mà đối phương mặc một cái áo màu đen bằng bông, tay áo theo kiểu nhà Đường, khóe miệng cười nhẹ, đứng ở sân bay trông cực kỳ bắt mắt giữa đám người.
65 Hạ Trầm ngàn vạn lần không nghĩ đến là Cố Minh Sâm lại đi trước mình một bước, vừa nghĩ tới đối phương chịu hình phạt có lẽ tốt hơn so với mình nhiều , hơn nữa một giây trước anh còn mừng thầm chỉ có anh là được ngồi trên giường cô, bây giờ thì có lẽ tên kia cũng giống anh ngồi qua.
66 Hạ Trầm biết là động đất mới vội vàng chạy vào , trên người anh chỉ tùy ý mặc áo quần đơn giản màu trắng ở nhà, sắc mặt mang theo vài phần lo âu, dáo dác tìm kiếm bóng dáng của cô, vừa nhìn thấy cô liền tỉnh táo trở lại.
67 Hạ Trầm phát hiện mình lại làm sai rồi, nhất thời xúc động mà giở trò lưu manh, không những không thành công, mà còn đắc tội với cô khiến cô cách mình xa hơn.
68 Hạ Trầm liếc nhìn dãy số, nhưng không có lập tức nhận, chỉ là mày rậm khẽ nhíu, ánh đèn trong căn phòng chiếu trên người Hạ Trầm làm anh có mấy phần lạnh lùng.
69 Ôn Vãn cảm thấy cái tên"Lạc Hiển" này có chút quen tai, nhưng nhất thời nhớ không ra, hình như Hạ Trầm cũng không có ý định giới thiệu, chỉ nói cho cô biết là trước kia anh và anh ta có hợp tác làm ăn với nhau.
70 Sang ngày thứ hai Hạ Trầm đã đi, thậm chí Ôn Vãn cũng không đưa tiễn anh, bệnh viện mới bắt đầu khai trương, cô bận phụ giúp bác sĩ Lâm chăm sóc. Lấy tính tình Hạ Trầm, xem ra khó tránh khỏi lần này đã đắc tội với anh, lúc tới thì con người anh lành lặn, lúc rời đi thì sứt mẻ đôi chút, sao lại làm anh thảm hại vậy đây?Nha đầu Hỉ Châu còn công kích anh trước lúc anh đi, sáng sớm liền len lén Ôn Vãn đâm thọc anh: "Anh còn quá kém so với tưởng tượng của em đấy, Cố tiên sinh lúc đi Ôn Vãn đều tự mình đưa tiễn, còn mua rất nhiều đặc sản cho anh ấy.
71 Ôn Vãn ra ngoài gõ cửa xe thì người nọ lập tức liền mở mắt ra, trong mắt chợt lóe lên một tia âm hiểm, đợi nhìn rõ người trước mặt là cô vẻ mặt mới chậm rãi giãn ra: "Sao vậy?"Ôn Vãn nhìn lông mày anh nhíu lại lộ vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ thở dài: "Lên lầu đi, ở đây làm sao ngủ được.
72 Rốt cục Hạ Trầm cũng hiểu cái gì được gọi là như đứng đống lửa. Anh biết Ôn Vãnbị Chu Hiển Thanh ép buộc, cũng biết chuyện này có liên quan đến Lạc Hiển, mọi chuyện được thu xếp thuận lợi không ai biết như vậy chỉ có thể là anh ta , trừ Lạc Hiển ra không còn ai khác.
73 Người tới là Lạc phu nhân, đối với sự xuất hiện bất ngờ của cô Ôn Vãn không có quá nhiều ngạc nhiên. Xem ra Chu Hiển Thanh và Lạc phu nhân có quan hệ rất thân thiết, trông điệu bộ tự nhiên của họ đã đoán ra được mấy phần, hai người ở trong sân nói chuyện, cách một cự ly khá xa nên Ôn Vãn không nghe rõ họ nói chuyện gì, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ít nhiều đã thả lỏng bớt căng thẳng.
74 Lần hẹn này không khác gì Hồng Môn Yến, Hạ Trầm cầm điện thoại, nhận được tin nhắn Ôn Vãn đã ngủ ngon, chỉ mấy chữ ngắn ngủn lại làm cho anh yên lòng mấy phần.
75 Thật ghen tỵ, tiểu Vãn đã từng hận hắn sâu đậm như vậy, nhưng chung quy thì cô vẫn là yêu hắn. Có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ yêu anh lần nữa. Cố Minh Sâm trầm mặc hút thuốc, nhưng trên mặt đã mất đi vẻ kiêu ngạo thường có, bọn họ có mấy năm tình cảm thân thiết thì sao đây, rốt cục cô vẫn chẳng yêu anh thì tình cảm bao nhiêu năm có ích gì chứ.
76 Vào một buổi chiều thời tiết nóng nực làm cho người ta khó chịu không chịu nổi, sau đó không hiểu sao mưa lại trút xuống ào ào, cảnh sát lật đật lấy ô che, Ôn Vãn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, cảm giác hai chân gần như vô lực chực chờ ngã khụy xuống.
77 "Tâm tình của cô ấy cũng không tệ lắm, chúng tôi hẹn nhau ngày mai sẽ về nhà thăm mẹ. "
Cố Minh Sâm còn cố ý nói dài giọng ra, quả nhiên hơi thở bên kia điện thoại dồn dập hơn : "Anh biết rõ bà ấy luôn làm khó Ôn Vãn!"
"Hả? Có tôi ở đây anh không cần phải lo lắng đâu, tôi khẳng định sẽ bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy chịu một chút xíu ấm ức nào.
78 “Chết, đã chết?”
Sau khi sững sờ qua đi, A Tước chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra lối suy nghĩ của người phụ này vẫn không đuổi kịp tiết tấu của anh, khó trách những lời đáp lại đều kì kỳ quái quái.
79 “Chết, đã chết?”
Sau khi sững sờ qua đi, A Tước chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra lối suy nghĩ của người phụ này vẫn không đuổi kịp tiết tấu của anh, khó trách những lời đáp lại đều kì kỳ quái quái.
80 Đối với việc bỗng nhiên Hạ Trầm xuất hiện, ngoại trừ lúc ban đầu Tiêu Tiêu có vài phần không được tự nhiên ra, những thời điểm khác đều ứng đối khôn khéo.