101 Và rồi tôi đã đi đến quyết định cuối cùng: -Ngọc, dừng xe lại đi! -Gì vậy? -Quay trở về nhà trọ Đại Nam lúc nãy! -Có việc gì sao? -Thằng Nghĩa có thể ở đó, mau lên đi! -Ngọc hiểu rồi! Để tiết kiệm thời gian tôi xuống xe chạy bộ, còn Lam Ngọc loay hoay quành đầu xe lại chạy theo sau.
102 Nó đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi luôn mồm xin lỗi với vẻ mặt thê thảm hơn bao giờ hết. -Gì, giờ này mới chịu hối lỗi à? -Phải, anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi! -Không bao giờ, anh có gì để tôi tin tưởng được chứ? -Đây, anh giao nộp tất cả vũ khí trên người anh, bọn em tin rồi chứ? Nó rút trong túi quần ra một con dao Thái đặt xuống đất ngay trước mặt tôi.
103 “Nắng ban trưa Vàng tí tách Ve mùa hạ Hát râm vang Hè ởi hè ơi mày đến mau mau! Cây khế, ngọn sậy Chim sáo, chìa vôi Con sông, đồng ruộng Chờ người đến chơi.
104 -Hả? -Ăn thiệt đi, chứ ăn thử gì, Lan làm cho Phong mà! -Trời, hôm nay Phong có lộc ăn vậy? -Thì lúc sang Lan chợt nhớ tới cái lúc mà Phong chở Lan đi học hồi đầu năm ấy, cái nổi hứng làm bánh luôn! -Lan làm Phong ngại quá, nhắc đến đầu năm lại nghĩ ngay đến cái lúc đá trái banh vào đầu Lan! -Nghĩ lại cũng hay ghê, khung thành lớn thế không đá, lại đá ngay vào đầu Lan! Đang lúc chạy xe nữa chứ! Phong sút tài ghê! -Ẹc, đừng có chọc quê mà! Tợm từ lần đó tới giờ luôn đấy! Cứ mỗi lần thấy sân nào không có rào chắn là cái nhát chân ngay! -Hì hì, thế ra Lan cũng để lại cho Phong nhiều ám ảnh quá ha! Giống mụ phù thủy ghê! -Bậy, làm gì có phù thủy nào đẹp thế! -Xì, lại nịnh! Mình hông dễ bị lừa đâu! -Thiệt chứ bộ! Hông tin Phong ăn cái bánh này cho Lan coi nè…ngoàm…đó có bị gì đâu! -Ơ vô duyên, tự nhiên ăn bánh cái bắt Lan phải tin à! -Hề hề, giỡn tý ấy mà! Tôi cứ trêu đùa với Ngọc lan như thế cho đến khi chợt nhận ra xung quanh mình bỗng im bặc.
105 -Thế con tên gì, không giống người ở đây nhỉ? -À bạn ấy tên La… -Dạ, con tên là Ngọc Lan ạ, mẹ con là người Pháp! Tôi chưa kịp nói hết câu, nàng đã ngăn tôi lại, nói thay vào.
106 Nàng dắt tôi luồn qua đám người đông nghẹt trước cửa lớp để gặp Lam Ngọc giờ này đang cặm cụi ngồi ghi chép thứ gì đó trong cuốn sổ của mình. Vừa thấy nàng, Ngọc Lan đã vội xà tới ngồi chung: -Nè Ngọc, hè này có rảnh không? -Thì có, làm gì thế? -Về quê nội của Phong chơi đi, có cả nhóm của Nhật Toàn với mình nữa nè! -Thôi không rảnh đâu! -Sao thế vui mà, đi chơi với tụi mình đi Ngọc! -Người ta có rũ đâu mà đi! Khéo lại bảo là đi chực nữa! -Nghe thấy gì chưa Phong? Ngồi vào đi! Ngọc Lan kẻo mạnh tôi xuống ngồi thay vào chỗ nàng.
107 -Cờ hó Phong ra mở cửa bố mày nào! Đang ngồi luyên thuyên với Ngọc Lan, tiếng thằng Toàn đã vọng vào từ ngoài cổng. Hôm nay chính là ngày khởi hành về quê nội của tôi cũng tức là của nhóm tôi luôn.
108 Nàng vẫn cắm đầu chạy hì hục đến chỗ chiếc xe. Nhưng lần này thì trong lòng tôi không cồn cào nữa thay vào đó là cảm giác lâng lâng, vui sướng đến tái tê cõi lòng.
109 -Oa, ở đâu mà đẹp vậy? -Đây là cầu Rạch Miễu, mới xây dựng đây thôi! Hồi trước muốn đi ngang phải dùng phà chờ lâu lắm! -Hi, hoành tráng quá! Nhìn thích ghê! -Công trình đầy tự hào mà, hề hề! -Mà Phong nè, có muốn nghe nhạc không? Ngồi thế này cũng chán nhỉ? -Nhạc à, ở đâu? -Đây nè, đeo vào đi! Nàng đưa cho tôi một bên tai phone, bên còn lại nàng tự đeo vào tai mình làm tôi trố mắt: -Nghe kiểu này hả? -Chứ đòi kiểu nào? -Ừ thì hề hề, kiểu này thì kiểu này! Đây chính là kiểu của thằng Toàn với bé Phương nghe nhạc cùng nhau.
110 Trước câu hỏi hết sức là “bình dị” của bà, tôi cần như cứng họng, nước mắt đã ráo hoảnh từ lúc nào chỉ để lại khuôn mặt ngây ra như tượng chẳng biết làm gì ngoài ú ớ từng cơn: -Ơ, à! B…bạn gái nào vậy nội…? -Thằng khỉ, còn giấu nội mày à? Rõ ràng ba mày nói mày dẫn bạn gái về ra mắt nội, còn chối! -Không có thiệt mà nội, tại ba con nói giỡn đó chứ con thế này ai mà thích con! -Ờ, thế nội cũng mừng! Chứ mày mà có bạn gái thật thì tội cho cái Nhung quá! -Nội…đã bảo là đừng nhắc đến chuyện đó mà! Nhỏ nhung giảy nãy ngồi vào gần nội.
111 Thôi, mình ở lại chăm cho nội nghỉ chút rồi về nhà ngay ấy mà! -Ừ vậy tụi mình đi nghỉ đây! -Ùm, tạm biệt! Sắp xếp hành lí trong phòng đâu vào đấy, tôi mới yên vị ngã lưng xuống giường cùng với tụi thằng Toàn giờ đây cũng đang nằm la liệt trên đó.
112 Cái nhỏ mắt xanh đó hả? -Ủa sao mày biết? -Tao vừa qua đây đã thấy rồi! Nãy nhỏ đi chung với nội vào bếp chứ đâu! -Chắc là nấu một chút chứ gì? -Còn lâu ku ơi, tụi bây cứ ra trước đi! Như nghe được những gì chúng tôi nói, Ngọc Lan cũng nói vang từ trong bếp: -Mọi người ra trước đi, mình đang phụ nội nấu bữa tối, chút mình ra sau! Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cùng đám thằng Toàn và nhóm nữ theo chân thằng Khánh bước ra ngoài sân nơi có cả chục thằng bạn chí cốt của tôi đang tụ tập đặc nghẹt, loi nhoi cả một góc.
113 Biết mình đang bị hố, Ngọc Lan rụt rè bước xuống cạnh tôi thỏ thẻ: -Bạn của Phong hả? -Ừ phải, tất cả đều là bạn của Phong đó! Rồi nàng quay sang đám bạn tôi: -Hì hì, ình xin lỗi chuyện lúc nãy nha! Mình là Lanna Dương, cũng là bạn của Phong đó! -Úi trùi ui, bạn của Phong hả? Vậy cũng là bạn của tụi mình rồi, hế hế! -Ừa, hì! Đây là lần đầu tiên mình về quê, rất mong sự chỉ dẫn của mấy bạn! -Chậc, chuyện gì chứ, mấy chuyện này thì bạn cứ yên tâm, tụi tui là trùm ở đây mà! -Dốc láo, có ngon vát xác qua bên Bình An B coi! -Tao chưa nói hết, tao nói là trùm ở Đại An thôi chứ bộ! -Úi xời, thế cũng nói! Hông biết nhục trước Lanna hả mạy? -Thôi thôi tụi bây, giờ cũng trễ rồi về nhà tắm rửa thay đồ đi, ngày mai qua nhà thằng Phong cũng chẳng muộn.
114 Bữa cứ tiếp diễn những chuỗi tình huống dở khóc dở cười như thế. Đây là ắc hẳn là bữa ăn vui nhất tôi từng có được, bữa ăn với những gương mặt thân thiết, bức ăn với tràn đấy tiếng cười và niềm vui.
115 Hú, bớ thằng Phong ra đây cho tụi tao mau! Vừa mới sáng sớm, tụi thằng Khánh đã réo vang ngoài cổng làm cho bọn tôi cuốn quýnh ngốn trọn cả bữa sáng vào họng để ra gặp tụi nó: -Tới gì sớm dzậy mấy má! Còn chưa kịp ăn sáng xong! -Hôm qua tụi tao bảo tới sớm rồi còn gì, đi tham quan phải đi sớm mới đủ thời gian chớ! -Rồi, đợi tụi tao xíu! Cũng may thay, hôm nay chỉ có thằng Khánh với thằng Mậu, chứ kéo cả băng như hôm qua khéo người ta tưởng đi oánh nhau báo công an thì khốn.
116 Vậy rồi giờ qua đồng bò đi!, chờ tui dắt bò ra đã! -Ô, nhà Khánh cũng có nuôi bò hả? -Cũng có vài con thôi, nuôi chơi ấy mà! Chờ đây đi! Nói rồi nó với thằng Mậu chạy ra sau nhà, chốc sau cũng từ đó lù lù một đàn gồm 3 con bò đi ra làm cả bọn thích thú: -Ú chà, to phết mậy, dù thấy trên tivi rồi nhưng nhìn ngoài đời với chắc mẩy! -Muốn cưỡi không, leo lên! -Nó có giãy không mạy, leo lên nó giãy phát gãy cổ thì khốn! -Tụi mày yên tâm, tao dạy nó rồi! Mấy thằng trong xóm vẫn cưỡi hoài! -À ngon, cho tao cưỡi phát nào! Nghe vậy, thằng Khánh liền vỗ nhẹ vào gáy con bò to nhất.
117 Phải nói là tôi đã nhịn cười lắm mới phát ra những tiếng "khét khét" như thế. Cả những đứa xung quanh cũng phải nhịn cười trước thắc mắc ngây ngô của Ngọc Lan.
118 Nhưng 1 chống 3 gần như là bất khả thi, hai thằng kia tỏ ra rất ma lanh, bọn nó chia ra hai hướng tấn công tôi từ trái và phải chứ không phải nhắm một đường trực diện trước mặt nên tôi phải chật vật đỡ từng đòn một từ hai hướng đến không kịp trở tay.
119 Vào lúc này tôi không thể tin được những gì nghe từ thằng Khánh nữa. Một phần Đồng Bò đã không còn là của tụi tôi nữa ư? Tại sao tụi Bình An B lại sở hữu được 1 phần Đồng Bò chứ? Đó vốn dĩ là đất của bọn tôi, đất nằm trong địa phận ấp Đại An.
120 Như tụi bây biết đấy, Đồng Bò từ xưa đến giờ luôn nằm trọng địa phận Ấp Đại An nhưng vừa qua tụi ở Bình An A với Bình An B bắt đầu kiếm cớ đồi xâu xé miếng đất đó! -Kiếm cớ à? -Ừ, cách đây không lâu tụi Bình An A đánh nhau với tụi Bình An B ở Đồng bò.