21 Nhìn khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lấm tấm mồ hôi của Quý Phong, nụ cười trên môi Tiêu Vũ Huyên càng lúc càng tươi. Nàng chớp chớp đôi mắt trong veo, làn môi đỏ mọng khẽ mở:- Cậu biết xoa bóp à?-À… đúng! Đúng vậy!Quý Phong vội vàng trả lời, đồng thời đưa tay quệt đi mồ hôi trên trán.
22 Sau tiếng hét chói tai, Tiêu Vũ Huyên lập tức phản ứng, cô vội vàng kéo váy che cặp đùi trắng như tuyết lại, khuôn mặt đỏ hồng lên vì thẹn. Quý Phong lúng túng cúi đầu, hắn chợt cảm hai tay mình lúc này thật thừa thãi chẳng biết phải để đâu, cả người đứng ngồi không yên.
23 Quý Phong bị hỏi bất ngờ nên đỏ bừng mặt, hắn bối rối:- Không có, không có ai hết!- Nói xạo!Tiêu Vũ Huyên liếc xéo, tiếp tục truy hỏi. - Rốt cuộc là người nào?- Thật không có mà!Quý Phong vội vàng chối nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người con gái mặc áo sơ mi màu hồng nhạt và chiếc quần bò.
24 - Nếu đã không cần thể chất khỏe mạnh thì tại sao còn phải đợi đến khi luyện xong động tác thứ năm mới có thể học được mà không phải ngay bây giờ?Quý Phong ngạc nhiên hỏi Trí Não.
25 - Vậy “thái tử” định giải thích như thế nào đây?Quý Phong hừ khẽ:- Nếu Đồng Lôi không lỡ miệng lộ ra, ta đây vẫn không biết nhà ngươi chính là anh của cô ấy, tên khốn kiếp này cũng ghê gớm nhỉ!Trương Lỗi cười khổ:- Thật sự vạn bất đắc dĩ tớ mới phải giấu diếm thân phận.
26 - Đi kể tội cậu à…có trẻ con mới làm như vậy chứ tớ thì không đâu. Quý Phong lắc đầu cười một tiếng:- Tuy nhiên nếu để cho Đồng Lôi nghe được những gì chúng ta vừa nói, sau đó cô ấy kể lại cho cha cậu thì…- Cậu giỏi!Trương Lỗi trừng mắt nhìn Quý Phong:- Kẻ điên, tớ cảnh cáo cậu, cô giáo có xinh đẹp đến cỡ nào thì đó cũng là giáo viên của cậu.
27 Cả lớp không chút kiêng kỵ cười nhạo Quý Phong, có vẻ như trong năm học lớp mười hai khô khan nhàm chán này cậu học sinh nhà nghèo Quý Phong đã trở thành kẻ mua vui cho các học sinh khác, thành đối tượng duy nhất để mọi người trêu chọc.
28 Biểu hiện nổi trội của Quý Phong trong giờ Anh văn đã khiến toàn bộ học sinh chấn động, không thể không thay đổi cách nhìn về hắn. Quý Phong đã dùng thực lực của bản thân để chiếm được sự tôn trọng của các bạn trong lớp.
29 - Sao lại nhìn mình như vậy? Trên mặt mình có hoa sao?Thấy Quý Phong đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Đồng Lôi mỉm cười trêu hắn. Nụ cười tuyệt diễm vô song của cô lại làm cho Quý Phong thêm một hồi hồn xiêu phách lạc.
30 - Được rồi! Hôm nay tới đây thôi. Đồng Lôi đặt cây bút trong tay xuống bàn, thanh âm trong trẻo trong phòng học bỗng nhiên ngưng lại. Quý Phong đang chìm đắm trong giọng nói ngọt ngào của Đồng Lôi lúc này mới hồi phục lại tinh thần:- Ừ! Lớp trưởng…Vất vả cho cậu!!!Đồng Lôi liếc nhìn hắn, cười duyên:- Mình có gì đâu mà mệt chứ! Nhưng mình giảng nhanh như vậy cậu có theo kịp không? Mình nghĩ người vất vả hẳn là cậu mới đúng.
31 Ra ngoài cổng trường, Đồng Lôi liền lấy từ trong túi xách một cái đèn pin nhỏ chiếu sáng đoạn đường phía trước. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của chiếc đèn pin, nụ cười xinh tươi trên gương mặt trắng nõn kết hợp với thân hình linh lung mỹ diệu của Đồng Lôi khiến cho Quý Phong lại không kìm chế nổi nhịp tim đang loạn đập của mình.
32 Hai bóng người nhanh chóng áp sát tới, mục tiêu của bọn hắn đương nhiên là Quý Phong và Đồng Lôi. Trong tay của chúng đang lăm lăm một thanh đoản côn, tuy nhiên trong điều kiện tranh tối tranh sáng, trông chúng có vẻ vô cùng quỷ dị.
33 - Quý Phong, cậu không sao chứ?Người đầu tiên đến bên cạnh Quý Phong không phải là cảnh sát mà là Đồng Lôi với khuôn mặt đầy ắp vẻ lo âu. - Không sao cả, mình đã đánh gục hai tên lưu manh đó rồi, nhưng cảnh sát sao lại biết mà tới đây thế?Quý Phong cười hỏi:- Từ đây mà đi xe ô tô đến đồn cảnh sát ít nhất cũng mất mười mấy phút, cho dù cậu đón xe đến đó báo án cũng không thể nào nhanh như vậy! Đồng Lôi thoáng chần chừ, sau đó mới lên tiếng:- Mình… mình có số điện thoại đặc biệt của đồn cảnh sát!Quý Phong lập tức hiểu ra, gật đầu cười nói:- Thì ra là thế!Ở đồn cảnh sát của huyện Mang Thạch có một số điện thoại đặc biệt, điều này đã là chuyện ai cũng biết.
34 - Hai người kia…là cậu đánh ngã?Khi đội trưởng Nghiêm nhìn thấy hai tên lưu manh đang nằm trên mặt đất thì khiếp sợ không thôi, bởi vì anh nhìn thấy trong tay của chúng vẫn còn cầm hai thanh đoản côn!Một học sinh lớp mười hai chưa đến hai mươi tuổi, lại có thể dễ dàng hạ gục một lúc hai tên côn đồ với vũ khí lăm lăm trên tay mà bản thân không hề bị sứt mẻ gì…- Có vấn đề gì sao?Quý Phong thấy vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ của đội trưởng Nghiêm, nhịn không được lên tiếng hỏi.
35 Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã được một tuần kể từ sự kiện giữa đường gặp cướp. Trong một tuần lễ này Quý Phong đã hoàn toàn quên béng chuyện kia.
36 Đội trưởng Nghiêm sao lại tới đây?Trong đầu Quý Phong tràn đầy nghi vấn, hắn nhìn Đồng Lôi đang đứng ở cửa lớp học nhưng chỉ thấy nét mặt tươi cười của cô mà không nhìn ra được chút manh mối nào.
37 Có lẽ là bởi vì cảnh sát giống trống khua chiên , khiến cho huyện Mang Thạch Nhị Trung trường học lãnh đạo có cực cao hiệu suất làm việc. tại Nghiêm đội trưởng cùng người cảnh sát kia đã tới ngày hôm sau , Nhị Trung trường học lãnh đạo liền tại ban 6 trong lớp mở một cái cỡ nhỏ cuộc họp biểu dương , lần nữa biểu dương Quý Phong dũng cảm cùng cơ trí.
38 Vào lúc ban đêm về đến nhà , Quý Phong còn đang suy tư , Từ Mặc tại sao phải đột nhiên nói muốn đi dạo chơi ngoại thành , mà còn chuyên môn đến hỏi mình cùng Trương Lỗi có thể hay không tham gia ! Rõ ràng nhưng , Từ Mặc làm như vậy tuyệt đối không chỉ là xuất phát từ giữa bạn học chung lớp tình nghĩa , hiển nhiên là có.
39 Nhìn xem người bạn học kia dương dương đắc ý thần sắc , Quý Phong mỉm cười , nói ra: "Tốt như vậy lại để cho Từ lớp trưởng tốn kém đâu rồi, ta đã trong nhà đã ăn rồi.
40 "Đi ! Đi nhanh một chút !"Trong đêm đen , Từ Long bốn người tại giữa đồng trống bỏ mạng chạy trốn , cơ hồ đã đến không quan tâm tình trạng. Chuyện cho tới bây giờ , bọn họ cũng đã biết , sự tình hôm nay thật sự là thật là quỷ dị , quỷ dị đến căn bản không phải bọn hắn sở có thể chống đỡ tình trạng.