461 Tôn Tuyết Lâm đang hút thuốc, thấy Bành Viễn Chinh vào cửa, lập tức bóp tắt tàn thuốc trên tay, ánh mắt lạnh như băng, nói:- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện xế chiều hôm nay, đồng chí cần nói một lời cho phải phép với tất cả lãnh đạo Huyện ủy, Ủy viên thường vụ Huyện ủy đang có mặt!Chánh văn phòng Huyện ủy Mạc Xuất Hải liếc Tôn Tuyết Lâm một cái, thầm nghĩ đây là muốn vấn tội sao?Mạc Xuất Hải thầm than một tiếng.
462 Trong phòng bệnh, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như hợp lại, làm “công tác tư tưởng” với Bành Viễn Chinh suốt một buổi sáng, mục đích chỉ có một, đó là muốn Bành Viễn Chinh điều đến Thủ đô làm việc hoặc là dứt khoát từ bỏ con đường làm quan, chuyển sang làm doanh nhân.
463 Dĩ nhiên, với thân phận của Phùng Thiến Như mà nói, đấy là cô cố ý như vậy. Khác với Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như nhất định phải tôn trọng và chú ý thể diện của Mạnh Lâm.
464 Chu Tích Thuấn nói tới đây, các cán bộ huyện Lân dựng lỗ tai lên, nín thở: tân Bí thư Huyện ủy rốt cuộc là thần thánh phương nào mà Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Thành ủy và Trưởng ban Tổ chức cán bộ, bốn lãnh đạo quan trọng cùng đến!Chu Tích Thuấn dừng lời lại một chút, vẫn nhìn mọi người dưới đài, ánh mắt trầm ổn lướt qua những khuôn mặt quen thuộc của các lãnh đạo huyện Lân ngồi ở hàng trước.
465 Hàn Duy lấy tư cách lãnh đạo Thành ủy xác định một cơ cấu như vậy, kế tiếp, dù cán bộ trong huyện tiếp nhận hay không tiếp nhận, bộ máy Đảng chính huyện Lân sẽ phải dựa theo thương hướng này mà hoạt động.
466 Bành Viễn Chinh lặng lẽ rời khỏi huyện đi kết hôn. Tin tức đó truyền đi rất nhanh trong huyện, rất nhiều cán bộ bất ngờ và tò mò. Đến lúc này, người trong huyện bỗng phát hiện, chưa biết chút gì về cuộc sống riêng của Bành Viễn Chinh.
467 Trong nháy mắt vẻ mặt ngạo nghễ của Từ Đào liền đờ ra. Y nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng lên xe rời đi, khóe miệng hơi run run. Phùng Thiến Như hết sức xinh đẹp, khí chất cao quý, đi tới đâu cũng gây sự chú ý, tuy nhiên, Từ Đào ngây người ra, không phải vì thấy cô đẹp, mà là bởi vì y nhận ra Phùng Thiến Như, đó là con gái độc nhất của Chủ nhiệm Phùng ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia!Một cán bộ cơ sở cấp huyện, sao lại…Chẳng lẽ đây là vị hôn phu thần bí của tiểu thư nhà họ Phùng? Trời đất! Sao lại như vậy?Theo suy nghĩ của Từ Đào, một cô gái xuất thân cao quý như Phùng Thiến Như, chưa nói là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cho dù là nhan sắc bình thường, cũng sẽ không gả cho người bình thường.
468 Vai Hầu Khinh Trần run run, tâm tình vừa kích động, lại vừa kinh ngạc. Một trận quở trách thẳng mặt của Bành Viễn Chinh, như một tia chớp nổ vang trong lòng cô, khiến cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
469 Trong lúc ăn cơm, thừa dịp Phùng Thiến Như và Vương An Na đi phòng vệ sinh, Bành Viễn Chinh mở túi của Phùng Thiến Như nhìn lướt qua, khỏi khỏi trợn mắt: thì ra Vương An Na lén đưa cho Phùng Thiến Như một thứ thuốc cường dương!Hừ, cô nàng này! Thấy vẻ mặt khác lạ của hắn, Vương Bưu đứng dậy nhìn qua, thấy vật kia, Vương Bưu liền cười ha hả, vừa cười vừa ôm bụng.
470 Người một nhà còn đang thảo luận chi tiết về hôn lễ, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đã chuồn mất. có một số việc cần bàn bạc với hai người, Mạnh Lâm định lên lầu, Tống Dư Trân cười, kéo bà lại.
471 Hầu Niệm Ba đi vào phòng bệnh, nắm tay Hầu Khinh Trần, cười hì hì:- Chị, có tin mừng, chị được cứu rồi. Của Bành Viễn Chinh rất hợp với chị, chỉ cần anh ấy không có bệnh, bệnh viện sẽ nhanh chóng giải phẫu cho chị.
472 Bành Viễn Chinh im lặng, bà nội hắn nói rất đúng, ghép tủy không phải trăm phần trăm thành công, chủ yếu là sau đó rất dễ xảy ra hiện tượng thải ghép và biến chứng sau phẫu thuật, có nhiều người bệnh cũng không qua nổi cửa ải này, cuối cùng cả người, cả của đều không còn.
473 Hôn lễ của Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như sẽ diễn ra vào ngày 18 tháng 10, mà phẫu thuật của Hầu Khinh Trần là ngày 17. Đây là do thời gian của chuyên gia Mỹ eo hẹp, hơn nữa cũng vì tình trạng sức khỏe của Hầu Khinh Trần.
474 Hôn lễ kéo dài hơn ba giờ chiều mới kết thúc. Tiễn khách ra về xong, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như mới mệt mỏi lên xe về biệt thự của Phùng gia, vào “động phòng”.
475 Vương An Na hơi buồn bực, cô làm việc này là muốn Bành Viễn Chinh hài lòng. Tập đoàn Hoa Vũ trong nước có thể phát triển được như hôm nay, nhờ có Phùng Thiến Như quản lý chỉ là một yếu tố, ảnh hưởng của Phùng gia cũng là một yếu tố rất quan trọng.
476 - Chủ tịch huyện Bành, Lâm Trường Hà đột nhiên bị Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố mang đi, Ủy ban Thanh tra Kỷ luật không báo trước cho huyện, Lâm Trường Hà bị đưa đi từ nhà, sau đó, Ủy ban Thanh tra Kỷ luật mới báo cho Chủ tịch huyện Cung.
477 Bành Viễn Chinh hơi nhướng mày, cười nói:- Bí thư Hàn, cũng không hoàn toàn đúng như vậy, chủ yếu là tôi ở Thủ đô cũng không làm gì, nên trở lại thành phố mở tiệc rượu, mời các thân bằng hảo hữu.
478 Thật ra Mã Thiên Quân không bận họp, mà đang trốn trong phòng làm việc, tránh không gặp người. Cũng không phải y xem thường Bành Viễn Chinh, mà là vì đang ở thời điểm mấu chốt khi được đề cử chức vụ Phó chủ tịch huyện, phải biểu lộ rõ thái độ của mình cho Cung Hàn Lâm thấy.
479 Bành Viễn Chinh nhướng mày:- Thân thích của Chủ tịch thành phố Mạnh? Lão Hoắc, anh chắc chứ?Hoắc Quang Minh kính cẩn cười:- Chủ tịch huyện Bành, đúng là thân thích của Chủ tịch thành phố Mạnh.
480 Thái độ của Bành Viễn Chinh lạnh đi, Mạnh Kiến Tây cũng cười lạnh:- Chúng tôi gánh trách nhiệm gì? Chủ tịch huyện tiểu Bành, là do nông dân ở huyện các vị cố tình gây sự, không chỉ yêu cầu vô lý, còn ngăn trở thi công, phá hoại công trình xây dựng, nếu việc xây dựng công trình bị chậm trễ, các vị trong huyện phải gánh toàn bộ trách nhiệm!Là đơn vị thi công, chúng tôi có quyền báo cáo lên thành phố, chọn xây dựng nơi khác! Nếu Chủ tịch huyện tiểu Bành nói như vậy, thì chúng tôi nói thẳng, chúng tôi cho các vị thời gian nửa tháng, nếu đén lúc đó vấn đề vẫn chưa được giải quyết, chúng tôi nhất định phải sẽ dùng biện pháp mạnh!Thái độ của Mạnh Kiến Tây cứng rắn, đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách.