61 Mặc dù trước lúc ngủ đã xác định tư tưởng, mặc dù đã nghĩ chờ đến ngày mai muốn nghe từ chính miệng anh nói ra, nhưng A Hoa vẫn bị mất ngủ. Cái túi màu vàng cứ bay tới bay lui trong đầu, nghìn vạn các tình tiết cẩu huyết nhất thời thoáng qua, A Hoa trằn trọc suy nghĩ, tinh thần mệt mỏi, thần kinh căng như dây đàn.
62
63 Vừa ra cửa, liền nhìn thấy cha mẹ cô, mẹ già mặt đầy căng thẳng, cô nhìn bà một cái, trong đầu buồn bực đi xuống cầu thang.
Mẹ cô cùng Hoắc Sở Kiệt đang nói với nhau thao thao bất tuyệt, cô bước nhanh hơn, chỉ muốn cách xa giọng nói kia ra.
64
65 Cái lạnh trên da thấm vào dây thần kinh, chỗ gáy chợt truyền đến cảm giác đau nhói, cô đột nhiên đứng lên, lui về phía sau một bước: "Hoắc Sở Kiệt, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, cho dù chỉ là một giây.
66
67 Lúc mẹ già giở sở trường cốc đầu quen thuộc lên trán của cô, Hoắc Sở Kiệt liền như một cơn gió, cút ra khỏi nhà của cô.
Chính xác mà nói, là nhà của mẹ cô, bởi vì lúc mẹ cô nhìn thấy anh xông ra ngoài cửa liền rống giận: "Hạ Sơn Chi, đây không phải là nhà cô, là nhà của lão nương, cô không có quyền đuổi con rể của tôi.
68
69 "Này, mau lau mặt đi, tuyệt không thể di truyền những thứ không tốt cho cháu ngoại của ta. "
Bốp, một cái khăn nóng vẫn còn bốc hơi không hề có quy trình bay thẳng vào gáy của cô, làn da heo lập tức được tiếp xúc thân mật với nguồn nhiệt nóng bỏng.
70 "Nếu mà được như vậy thì quá tốt, cô ấy cũng sẽ không gặp phải người khác. "
Cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không biết, khi tôi nói ra những lời này thì cho dù rất không muốn thừa nhận nhưng quả bản thân tôi đang nổi điên lên vì ghen tị.