21 “Tới cuối cùng thì bức tranh kia có nội dung gì?” La Phi không cam lòng không thu hoạch được gì, anh vẫn cố gắng hỏi một câu cuối cùng. Vậy mà Hồ Tuấn Khải không còn cách nào trả lời nữa rồi, anh ta đã hôn mê sâu.
22 Đột nhiên, đầu lông mày của La Phi khẽ co rúm lại một chút, hình như anh có phát hiện cái gì đó, sau đó anh làm ra một hành động rất quỷ dị. Đưa lỗ mũi anh đến gần thân thể người chết, dùng sức hít hà.
23 Băng tuyết bao trùm con đường núi trơn trợt, đi xuống còn khó khăn hơn đi lên. Chu Bình và ba người lặn lội gian nan trên đường núi. Trên đường xuống núi, Chu Bình trước sau nhận được hai cuộc gọi của La Phi.
24 “Người cứu viện có tin tức chưa? Trần Kiện còn có hi vọng sống không?” Lăng Vĩnh Sinh nhắc tới cái vấn đề này, vợ của Trần Kiện lập tức thấp thỏm lo âu mà nhìn chằm chằm vào Chu Bình.
25 Từ câu nói sau cùng Chu Bình nghe ra chút mùi vị, vội vàng chào đón: “Dĩ nhiên không thể để một mình em tìm, anh sẽ tới đó, em chỉ cần giúp anh một tay là được.
26 “Đây nè. ” Từ Lệ Tiệp ném tài liệu đang cầm trong tay đến trước mặt anh, “Xem một chút, có phải là cái anh cần hay không?”“Em đã tìm được?” Chu Bình mừng rỡ thét lên một tiếng, cầm tài liệu ở trong tay.
27 “Không có việc gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Hiện tại tình hình trên núi thế nào?”Hiện trường hiểm ác đáng sợ, cục hiện thế kia hiển nhiên là không thích hợp cho Trương Bân biết, Chu Bình nói ẩu tả qua loa: “Bão tuyết đã che đường lên núi, hiện tại không lên được.
28 Thấy dáng vẻ hối hận của Trương Bân, Chu Bình không nhịn được khuyên lơi: “Anh cũng không cần quá tự trách, trong hoàn cảnh to lớn như vậy, người ta rất khó phân biệt đúng sai.
29 Giữa trưa, khi đám người Chu Bình vẫn còn đang bước trong bảo tuyết ở giữa sườn núi tìm cách xuống, La Phi đang ở chùa Khô Mộc thưởng thức bữa cơm trưa nóng hổi.
30 Trong lúc này, việc hai vụ án mạng xảy ra trong chùa bắt đầu tràn ngập, những thứ được đồn đãi bao gồm ‘Quỷ không đầu’ và ‘Bức tranh tức giận’, các tình tiết kinh khủng bắt đầu bao trùm.
31 Tiếng thét truyền ra từ căn phòng đầu tiên phía Đông. Căn phòng thứ hai bên kia đen sì một mảng, chính là nơi hòa thượng Không Tĩnh treo cổ tự tử. Hiện tại cửa gian phòng này mở toang, một hàng dấu chân rõ ràng kéo dài từ cửa đến trước cửa sổ căn phòng thứ ba.
32 Nói xong những thứ này, La Phi dừng lại chốc lát. Khi màn đêm yên tĩnh bao phủ trọn cả căn phòng, anh đột nhiên kéo công tắc điện, cái vị khách không mời mà để cửa sổ lập tức xuất hiện dưới ánh sáng đèn trắng.
33 Ra khỏi bệnh viên nhân dân, Chu Bình nhanh chóng lái xe trở về. Sau khi đến gần vùng núi, anh lập tức cố gắng thử kết nối bộ đàm với La Phi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của La Phi, điều này kiến cho lòng anh mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành.
34 “Ban đầu chính chồng chị len lén cứu ba chị từ trong chuồng bò ra phải không?”“Đúng. ”“Sau này ba chị ở nơi nào, các người không biết sao?” Chu Bình từ từ dẫn đề tài đi theo hướng mục tiêu trọng tâm của mình.
35 Nói xong, ông vui vẻ đặt micrphone xuống: “Năm ngoái mới vừa cho trang bị. Có đồ chơi này, tìm người, thông báo, truyền cái thông báo gì cũng dễ dàng hơn.
36 Sau khi thăm dò hết dấu chân trên mặt tuyết, La Phi lại quay về phòng mà Không Vong ở khi còn sống, muốn từ bên trong phòng tìm ra được vài manh mối giải thích cho việc thi thể ‘đi lại’ thần kỳ.
37 “Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?” La Phi nhíu mày, không biết trong hồ lô của ông ta rốt cuộc đang bán thuốc gì. Giọng nói Thuận Bình bình tĩnh, nặng nề nói: “Tôi cảm thấy được, trong miếu nơi này, quả thật xuất hiện nhân vật thần bí nào đó.
38 “Thoáng cái chết nhiều người như vậy, cũng chưa tìm được bất kỳ manh mối có giá trị nào sao?” La Phi đưa ra nghi vấn của mình. “Ở nhà của mỗi người dân trong thôn đều lưu lại dấu hiệu của ‘Thung lũng Chết’, đây chính là manh mối duy nhất.
39 La Phi và Không Tĩnh nhìn nhau một cái, nói: “Cái này chúng tôi đã biết, ông cảm thấy nó có liên quan gì đến việc Không Vong bế quan chứ?”“Hả? Thuận Đức cũng nói với các người?” Thuận Bình có chút biểu hiện ngoài ý muốn, dừng lại một chút, ông ấy nói tiếp suy nghĩ của mình: “Mới đầu tôi còn cho là Thuận Đức nhát gan, trong lòng con người sợ hãi, cho nên sinh ra ảo giác.
40 “Hoàng Đức Minh giết người, thật là đánh chết tôi cũng không tin. ” Trưởng thôn Lưu lắc đầu, dáng vẻ không thể tin. “Lúc trước khi ông ta còn sống, nổi tiếng là người đàng hoàng trong thôn xóm.