501 Đỗ Long nói:- Đúng thế, tôi là bác sĩ. Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi. Giờ tôi muốn cô nằm lên giường, lúc mát xa không nên mặc nhiều áo, thế nên…Đường Lệ Phượng lắc đầu, nói:- Bác sĩ, anh có thể ra ngoài trước.
502 Đường Lệ Phượng cảm thấy buồn tiểu nên tỉnh lại. Lúc tỉnh cô không có cảm giác đầu váng mắt hoa như mọi khi mà trái lại tinh thần cực kì sảng khoái. Điều này khiến cô rất ngạc nhiên.
503 Nghe xong lời của Đỗ Long, Tô Linh Vân không khách khí nói:- Nếu thế chắc tập đoàn Linh Phong của chúng tôi phải chờ vài năm để các anh hoàn thiện cơ sở rồi mới quay về đầu tư sao?- Cái này…Mã Quang Minh đang muốn giải thích thì Đỗ Long ngắt lời:- Cần gì phải đợi? Tập đoàn Linh Phong có dây chuyền sản xuất công nghệ cao, hoàn toàn có thể dùng ưu thế của mình, kết hợp với ưu thế tài nguyên, chính sách của Châu Đức Hồng, thúc đẩy các xí nghiệp xây nhà máy tại Châu Đức Hồng.
504 Thẩm Băng Thanh đã sớm nhận ra ông, nghe vậy nói:- Bí thư Mã, chào ngài. Rất vinh hạnh được biết ngài. Mã Quang Minh cười nói:- Đừng khách sáo. Tuổi cậu với Đỗ Long không chênh nhau nhiều.
505 Thẩm Băng Thanh không nói hai lời cạn hết chén rượu, sau đó quả thật niết bàn. Thân thể của hắn ngửa ra sau, chén rượu lỡ tay rớt xuống. May Đỗ Long nhanh mắt nhanh tay đỡ hắn, đồng thời cũng bắt được cái chén.
506 Đỗ Long cười nói:- Hóa ra là vì việc này. . . Lưu sư huynh nói đúng, với năng lực của tôi và Băng Thanh, chẳng phải bọn tôi làm việc ở đâu cũng như nhau sao? Tại sao phải bỏ công việc hiện tại để chạy tới Trùng Khánh cơ chứ? Hay là ở đó Lưu sư huynh có hậu thuẫn, có thể cho chúng tôi nhanh chóng thăng chức ngồi vào vị trí loại như Cục trưởng cục công an thành phố? Nếu không phải thì tôi thấy nên bỏ đi, cho dù tôi có đồng ý, Băng Thanh cũng sẽ không đồng ý đâu.
507 Sau khi gọi điện thoại Đỗ Long đỡ cậu nam thanh niên ra khỏi xe, Đỗ Long dìu cậu ta sang bên đường, để cậu ta nằm thẳng trên mặt đất. Đỗ Long giúp cậu nam thanh niên cởi áo sơ mi, thấy ngực cậu ta không hề có bất cứ vết máu nào, nhưng hiện rõ vệt ấn của dây an toàn, bên sườn phải của cậu ta lại nổi một cục lên.
508 Lưu Long Thịnh nghe hắn nói như vậy liếc nhìn hắn một cái, nếu là người bình thường, nhất định sẽ cầm danh thiếp nói mấy câu quan tâm rồi, nhưng thằng nhóc kia lại người ngoại tộcĐỗ Long tiếp tục nói:- Anh Lưu, hai đứa trẻ bên kia bị thương rất nặng, tôi qua đó chăm sóc chúng, anh cứ nằm ở đây, đừng có cử động.
509 Phó cục trưởng Lưu hừ một tiếng, mắng:- Thằng nhóc đáng chết này, dạy mãi không chừa, lần này không dạy cho nó một bài học thì không được! Tống Quốc, cậu kia bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng lắm không?Tống Quốc về việc này thì hoàn toàn không biết gì, Đỗ Long vội đáp lời cho y:- Phó cục trưởng Lưu, bên ngoài Lưu Long Thịnh bị thương không nặng, nhưng xương sườn bị gãy rất có thể đâm vào lá phổi, cho nên nói về mức độ nguy hiểm thì nghiêm trọng hơn rất nhiều so với cậu Lưu.
510 Nhìn thấy người phía trước, Lưu Vĩ Dân lập tức hiểu ra mình chưa làm sai, lão vội niềm nở tiếp đón:- Giám đốc sở Vương, anh làm sao lại đến đây? Em tới đây cũng vì sự cố sáng nay, người bị đụng là con em, vẫn đang cấp cứu, người đâm đã làm phẫu thuật qua cơn nguy kịch.
511 Cô bé vừa đến Thiên Nam không lâu, giọng nói còn rất nặng. Đỗ Long đoán cô từ Bắc Kinh đến, thảo nào tính cách lại cởi mở như vậy. Lưu Long Thịnh sợ nhất chính là cô em họ này, cô ấy sẽ không nể mặt gì gã, gã cười khổ nói:- Được, được, được rồi, anh đổ oan, thật sự là oan uổng, anh mặc dù nóng vội một chút, nhưng nếu không phải thằng nhóc kia phản ứng chậm khoảng một giây, anh cũng không đụng phải nó đâu.
512 Thẩm Ngọc Khiết nói:- Lúc nó còn nhỏ nó rất thích đến công viên Thúy Hồ chơi, nhưng sau khi lớn lên tôi không biết nữa, công việc của tôi rất bận, tôi… là tôi mắc nợ nó… Đỗ Long, tôi biết cậu có nhiều cách, cậu mau đi tìm nó về đi, tôi phải dập đầu nhận lỗi trước cậu cũng được, xin cậu hãy đi tìm Băng Thanh về đi…Đỗ Long nói:- Những chuyện khác để sau khi tìm được người rồi nói, tôi đi tìm cậu ấy, anh nhớ lại được điều gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé….
513 Đỗ Long dừng một chút, rồi thành khẩn nói:- Về hành động thân mật đó, có thể thành thật nói với cậu rằng, thực sự tôi có chút không kìm nổi lòng. Sau khi cậu thay trang phục quả thực rất đẹp, đến chị Hân cũng không sánh bằng, cho dù so sánh với Tô Linh Vân cũng không thua kém.
514 Mấy người Hoàng Kiệt Hào đang ở bên ngoài công viên lo lắng chờ người gác cổng công viên mở cửa, nhìn thấy Đỗ Long thong dong từ trong đi ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
515 Thấy Đường Lệ Phượng kiên quyết không chịu vén quần áo, Đỗ Long đành thở dài nói:- Được rồi, tôi đành phải cực nhọc một chút vậy…Đỗ Long tiếp tục mát xa, tay của hắn vẫn coi như phép tắc.
516 Hồ Hiểu Đông sáng sớm thức dậy nhìn thấy Đỗ Long vô cùng vui sướng, luôn miệng gọi bố bố, tiểu tử này mấy tháng gần đây cao lớn không ít. Sau khi Đỗ Long dạy cậu mấy chiêu võ đánh nhau, trong trường không có ai dám bắt nạt cậu nữa.
517 Đỗ Long rất lâu không đánh hội rồi. Hắn muốn dùng cách này để phát tiết một chút, đồng thời cũng để kiểm nghiệm thực lực từ khi bị sét đánh tới giờ, xem mình tiến bộ được bao nhiêu.
518 Quả thực hôm nay tầng thứ tám khá bận rộn. Hai bảo an đang định dùng bộ đàm liên lạc giám đốc trực ban thì chủ quản tầng tám bước nhanh từ phòng trực ban ra, sau khi nhìn thấy Đỗ Long liền lập tức hô:- Cậu kia! Nhanh qua phòng số tám hỗ trợ.
519 Thiệu Na vỗ vào vai của Đỗ Long, hắn đến muộn nhất, do đó ngồi ở vị trí chủ tọa đằng xa chỗ quay lưng về phía cửa phòng. Lúc trước vị trí này đối với Đỗ Long mà nói không thể hoàn hảo hơn, nhưng Thiệu Na dường như sớm đã theo dõi hắn, do đó bên cạnh đều có người vui vẻ làm tấm chắn, ả ta không thèm nhìn, cố tình chỉ định Đỗ Long làm việc này.
520 Ván thứ hai Đỗ Long đánh bất ngờ Thiệu Na, kết quả cuối cùng thắng chừng mười điểm. Qua hai ván đọ sức, hai bên phát hiện ra kỹ thuật dẫn bóng của nhau thật sự là ngang sức ngang tài, muốn hoàn toàn tiêu diệt đối phương là không thể.