141 11h sáng, ba mỹ nữ là nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ mới uể oải rời giường. Các nàng chính là minh chứng cho câu nói, mỹ nữ thì phải ngủ dậy muộn.
142 Quản lý công trình Lưu Trung lấy tập bản vẽ thiết kế lại khu trung tâm thương mại để bán cho đại tiểu thư và Sở Phàm xem qua. Sở Phàm rất hài lòng với các thiết kế này, tuy nhiên cũng đưa ra thêm một số ý kiến.
143 Sở Phàm xuống xe cảm giác bụng kêu vang, đói không chịu được. Đại tiểu thư thì không sao, nàng trong văn phòng thỉnh thoảng tùy tiện ăn vặt nên cảm giác không đói lắm.
144 Nhị tiểu thư và hai bạn ngồi xuống, gọi một ít đồ ăn uống vặt cũng là lúc Lâm Phi Dật và Lâm Phong đi tới. Lâm Phi Dật giới thiệu với các cô anh họ Lâm Phong của mình đồng thời giới thiệu nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ cho Lâm Phong.
145 Nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm, Tô Phỉ, ba cô gái đứng cả dậy xem biểu diễn, liên tục ô, a những tiếng ngạc nhiên trầm trồ thán phục. Lúc này, Lâm Phong mượn cớ đi ra ngoài.
146
147 Lâm Phong trong lòng không tự chủ được thấy ớn lạnh cả người. Một mặt gã cũng thấy phấn khích và phẫn nộ bởi người tới chính là Sở Phàm. Hóa ra lúc Lâm Phong kéo Trầm Mộng Lâm ra sàn nhảy là lúc Sở Phàm vừa chạy ô tô tới quán bar Lam Điều.
148 - Mày, mày là cái đồ vô sỉ, hình người dạng chó, mặt người dạ thú. Mày lại dám làm như thế với Mộng Lâm để cho cô ấy, cô ấy. .
149 Thân hình của Triệu Hổ đã rất to lớn, vạm vỡ, nhưng so với Kim Cương quả thật chỉ như đứa trẻ với người lớn. Nhưng dáng người to lớn vẫn không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là sức mạnh khủng bố như muốn bùng nổ của Kim Cương.
150 Thanh Long chính là một trong tứ đại mãnh tướng của "Tiếu Diện Hổ" Nhạc Ca ở thủ đô. Lần này Lâm Phong có thể mời được Thanh Long tới, có thể nói là đã hạ quyết tâm lớn.
151 Khi đã thực sự đối địch, Thanh Long liền xuất ra "Thập Nhị Hình quyền" trong Hình Ý Quyền, với các đòn liên tục hổ Hình quyền, hầu hình quyền, xà hình quyền, v.
152 Sắc mặt Sở Phàm xanh mét, sát khí ẩn hiện trong mặt, từng bước tiến về phía Lâm Phong. Ánh mắt sắc bén của Sở Phàm khiến Lâm Phong không rét mà run, trái tim đập càng lúc càng nhanh, bắt đầu có cảm giác khủng hoảng.
153 Giờ phút này Lâm Phong tựa như một phạm nhân, mà Sở Phàm lại như một quan tòa, có toàn quyền quyết định sự sống chết của gã. Lâm Phong co rút lại trên ghế sofa, trong mắt tràn đầy sỉ nhục và căm hận.
154 Sở Phàm ôm Trầm Mộng Lâm chậm rãi đi ra ngoài quán bar. Mọi người trong quán thấy Sở Phàm đi ra, một lúc sau cũng lục tục theo chân đi ra khỏi quán bar Lam Điều.
155 Sở Phàm bị cô cảnh sát xinh đẹp mà lạnh lùng kia đưa lên xe cảnh sát tới đồn công an. Trên đường đi, Sở Phàm thấy chức vụ của cô nàng này hình như cũng không nhỏ, cô lẽ cũng có vai vế trong tổng cục, nhưng cái kiểu làm ra vẻ lạnh lùng của cô lúc này khiến Sở Phàm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
156 Lạc Nhã Hân đi vào trong phòng cảnh sát nghe điện thoại. Đúng là điện thoại của Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh gọi tới. - Cục trưởng, tôi là Lạc Nhã Hân.
157 Vụ việc ẩu đả tại quán bar Lam Điều đã được thẩm vấn điều tra xong. Lạc Nhã Hân đang xem khẩu cung của mười mấy nhân chứng được dẫn về.
158 Khẩu cung của vụ quán bar Lam Điều được sao một bản cho Cục trưởng Cục Tài chính Lâm Vĩ xem. Lúc này lão đang nhìn tập thẩm vấn khẩu cung, càng nhìn lửa giận càng cháy rừng rực, không kìm nói vứt 'xoẹt' tập khẩu cung xuống đất, phẫn nộ nói:- Cái này mà gọi là khẩu cung chó má gì chứ? Đúng là đổi trắng thay đen.
159 Vốn Sở Phàm đã lường trước được Lâm Phong không hề muốn cho hắn ngồi tù mà là muốn giết hắn, cho nên mới không muốn tiếp tục gây khó dễ.
160 Sở Phàm ôm Trần Mộng Lâm đang trần như nhộng vào trong phòng xông hơi. Hắn mở hơi nước nóng, đứng một lúc đã thấy đầu đầy mồ hôi. Sở Phàm dùng mấy chiếc khăn tắm trải lên nhau thành vài lớp trên mặt đất, sau đó đặt Trần Mộng Lâm nằm thẳng trên đó.