Trước đây, nếu hoàng thượng hỏi tới chuyện binh phù, nàng phải trả lời như thế nào?
Nói thẳng rằng nàng nhất thời sơ suất, dẫn đến việc mất binh phù sao?
Một cái mạng của nàng là chuyện nhỏ, bây giờ tình huống hết sức căng thẳng, nếu thật xảy ra chuyện, tình trạng nguy cấp, lấy không được đại quân triều đình, dẫn đến giang sơn đổi chủ, hại chết Hoàng thượng, Đổng Đại Tư Mã nàng thật tiếng xấu lưu thiên cổ, bị người phỉ báng. . . . . . , những đại gian thần trong sử sách cũng đều như vậy.
Ở trên đường vô tình gặp gỡ Thái hậu, trong lòng nàng kinh hoảng, nói thẳng đại sự không ổn, vì tránh cho ngờ vực vô căn cứ, lại chỉ có thể bình tĩnh đi theo trở lại phủ Ninh Vương, ở trước mặt hoàng thượng và Thái hậu hầu giá, nàng tạm thời không thoát thân được, người duy nhất đủ để tin tưởng đang nhàn rỗi là Cố Tử Khâm cũng đang chảy máu từ tối hôm qua, đến nay vẫn còn ở lầu Thu Phong.
Chuyện đánh mất binh phù, vạn lần không thể để cho Ninh Vương và Anh vương biết được, một khi bọn họ phát hiện hoàng thượng điều không được đại quân triều đình, nhất định sẽ ra tay trước thì chiếm được lợi thế, Thái hậu sớm một bước, lập tức làm khó dễ, mấy vạn binh mã của Vệ gia chính là đánh không lại liên quân Ninh Vương và Anh vương.
Lòng nàng như lửa đốt, thật vất vả lấy lý do thay quần áo thoát thân, trở lại trong sương phòng, được một thời gian ngắn ngủi, không bao lâu sau, thị tỳ cận thân của Ninh Vương là Văn Tâm bưng một chậu nước đi vào, cười nói: "Đổng đại nhân phân phó nô tỳ tới đây hầu hạ, Ninh Vương Điện hạ giao phó, sẽ lập tức mở tiệc, đại nhân phải mau, cũng đừng làm cho Thái hậu và hoàng thượng chờ đợi."
Hiện nay, nàng đã không tìm được người đủ để tín nhiệm rồi, Văn Tâm, là hy vọng duy nhất của nàng.
"Văn Tâm, ngươi có thể tự do ra vào Phủ Ninh Vương, đúng không?" Nàng liên tục hỏi không ngừng.
"Phủ Ninh Vương là chỗ ở của điện hạ, không phải chỗ bình thường, các cửa đều có thị vệ canh chừng rồi, Văn Tâm chỉ là nô tỳ, ra vào vương phủ, phải được tổng quản cho phép. . . . . . ." Văn Tâm không rõ liền để ý, thấy vẻ mặt nàng có cái gì không đúng. Vì vậy nói tiếp: "Chỉ là, viện lý do, cũng không phải khó khăn, tổng quản sẽ không làm khó dễ."
Đổng Khanh lôi kéo tay của nàng, vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: "Văn Tâm, hiện tại ta chỉ có thể tin nàng, chuyện này hết sức quan trọng."
Văn Tâm nghe, hiển nhiên khẩn trương nuốt một miếng nước bọt, nói: "Đại nhân xin phân phó."
Nàng đưa Hồng Ngọc của Lâm Dương nhi cho đút vào trong tay của nàng. Thần thần bí bí dặn dò: "Ngươi cầm khối Hồng Ngọc này đi lầu Thu Phong tìm Cố Tử Khâm, nếu hắn vẫn còn bất tỉnh, ngươi dùng nước đá dội cho hắn tỉnh. Sau đó đem khối ngọc này giao cho hắn, nhớ lấy, không thể qua tay người khác, nhất định phải tự mình giao cho Cố Tử Khâm, ngươi nói với hắn. Đi tới nơi cháu dâu của Phù lão bản, đổi lại đồ vật ta cho Lâm Dương nhi, vật kia vô cùng quan trọng, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp lấy trở về! Để cho hắn cầm đồ, nhanh chóng trở lại phủ Ninh Vương."
Văn Tâm cúi đầu thấy Hồng Ngọc trong tay, sắc mặt lại thay đổi một lần. Lại là khối Hồng Ngọc này.
"Thế nào?"
"Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy vật này đặc biệt kỳ lạ, đây là khối ngọc sao? Sao có thể là màu đỏ?" Văn Tâm tránh nặng tìm nhẹ nói.
Đương nhiên là giá trị hiếm thấy.
Đổng Khanh khoát tay một cái nói: "Trên đời này vật hiếm quý nhiều, một khối Hồng Ngọc nho nhỏ. Chẳng có gì lạ."
Văn Tâm cười nói: "Đây cũng là. . . . . . . Nếu nói là vật quý hiếm, trong vương phủ còn nhiều đấy. ."
Dứt lời, lập tức lui xuống.
Đổng Khanh thầm nghĩ, nha hoàn Văn Tâm này không phải là người yêu tài vật, cũng sẽ không nuốt riêng Hồng Ngọc chạy trốn chứ? Nàng có thể chạy trốn tới nơi nào đây? Huống chi nếu Cố Tử Khâm tay không mà về. Nàng không cách nào giao phó đối với nàng, về phần Lâm Dương nhi. . . . . . . . Tuy nói nàng say rượu làm hỏng việc. Lỗi cầm binh phù, nàng ấy biết rất rõ ràng nàng sai mà đưa binh phù cho nàng, nàng ta lại ung dung nhận, hiển nhiên là nàng ta tới có mục đích!
Nàng ta sẽ ngoan ngoãn giao ra binh phù sao?
Nàng cố đè xuống thấp thỏm trong lòng, thay bộ quần áo, chải chuốt chút rồi bước ra cửa phòng, tiến về phía đại sảnh.
Mới ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tiểu An Tử ở trên hành lang dài chờ nàng.
Nhất định là hoàng thượng sai khiến tới.
Nàng nhỏ nhẹ, hỏi "Có chuyện gì sao?"
Tiểu An Tử lập tức chạy tới, nói: "Cả đêm qua ngươi không về, hoàng thượng lo lắng gần chết, ở gần thái hậu, ngài lại không tiện mở miệng hỏi thăm, đến tột cùng ngươi chạy đi đâu? Ngày hôm qua thủ