Đại Chưởng Quỹ thật sự nổi giận, hắn giận đến bốc hỏa, tiếng nói trong điếm lập tức lớn lên, người vây xem đột nhiên nhiều thêm, Đổng Khanh cũng không muốn quấy rối thương gia buôn bán, nhìn qua Phù lão bản này cũng giống như một tay cự phú, cho dù giá tiền cao hơn giá thị trường gấp hai gấp ba lần cũng không quá ảnh hưởng tới hắn, nghĩ như thế, nàng liền lập tức thở dài nói: "Có lẽ là tại hạ hoa mắt!"
Trước khi bị Đại Chưởng Quỹ đá văng ra ngoài, nàng rất thức thời lôi kéo Cố Tử Khâm nhanh chóng rời đi.
Đường phố phồn hoa, hai người bước chậm ở trên đường cái, đi xuyên qua dòng người nhốn nháo tấp nập, Cố Tử Khâm cười nói: "Ngươi mang chức quan Đại Tư Mã, là cận thần của hoàng thượng, thường ra vào cung đình, chưởng quỹ kia đúng là có mắt không tròng, ngươi mới vừa khẳng định thứ trong tiệm là hàng nhái, vậy trâm vàng chân chính còn cắm ở trên búi tóc của Thái hậu sao?"
Đổng Khanh không chút để ý nói: "Trâm vàng chân chính ở chỗ của ta, năm xưa đặt ở đáy rương đấy."
Cố Tử Khâm nghe xong, không nhịn được dừng bước lại, quay đầu hỏi "Cái đó? Thái hậu ban thưởng sao?"
Đổng Khanh nhún nhún vai nói: "Không phải! Là ta lừa được ở chỗ tiểu thái tử."
"Tiểu thái tử? Hoàng thượng chưa thành thân, ở đâu có tiểu thái tử?" Cố Tử Khâm ngẹo đầu nghĩ không ra.
Đổng Khanh liếc hắn một cái nói: "Hoàng thượng khi còn bé chính là tiểu thái tử, là thanh mai trúc mã với ta, ta lớn hơn hắn hai tuổi."
Cố Tử Khâm nghe nàng nói lớn hơn Hoàng đế hai tuổi còn là thanh mai trúc mã, cặp mắt lập tức sáng lên, rất là hâm mộ nói: "Lớn hơn hai tuổi nhé! Ngươi thật đúng là con mẹ nó được ông trời ưu ái!"Nói tới chỗ này, hắn dùng giò đẩy đẩy nàng, cười gian nói: "Ngươi thật đúng là gặp may mắn rồi, từ nhỏ chơi cùng một chỗ, bàn về số tuổi, trí lực của ngươi khẳng định được mở mang hơn so với hắn, nói một chút, từ nhỏ đến lớn, ngươi lừa gạt được bao nhiêu kỳ trân dị bảo trên người tiểu thái tử hoàng gia giàu sang?"
"Ừ. Không nhiều lắm, mới được một rương thôi. . . . . . ."
Lúc ấy nghe nói, trong cống vật có một cây trâm vàng phỉ thúy tỏa sáng lấp lánh, nàng rất muốn, vì vậy thuận tiện đòi Thái Tử Gia, tuy tuổi của hắn còn nhỏ nhưng đã rất có khí khái của nam nhân, đỏ mặt, "Ừ" một tiếng, lập tức xoay người đi đến cung điện hoàng hậu, không bao lâu sau. Quả nhiên hắn lấy được vào tay, nhanh chóng tiến cống cho nàng, vì vậy trâm vàng thuận tiện đổi chủ nhân.
Từ nhỏ, tiên đế thường xuyên cười nói, chờ thái tử trưởng thành, liền cưới Đổng Uyển cho hắn làm thái tử phi.
Vì vậy, mọi người bên cạnh cũng cho rằng tương lai nàng là thái tử phi, nữ nhi của Đại Tư Mã đương triều Đổng Bá Trung dĩ nhiên là xứng với thái tử. Đổng gia có quyền thế, mặc dù giàu có, nhưng cũng không bì kịp với hoàng gia, nàng muốn mình lúc gả được nở mày nở mặt hơn một chút, vì vậy bắt đầu nỗ lực lén lút gom góp đồ cưới.
Nguồn cung cấp ẩn giấu cho đồ cưới của nàng. Đương nhiên đó là vị tiểu hôn phu tương lai Thái Tử Gia.
Kỳ trân dị bảo trong hoàng thất, chỉ cần nàng ưa thích nhìn trúng, liền lừa gạt từ chỗ của hắn. Nhiều năm qua, cũng được một rương lớn rồi.
"Nghe nói tiên đế cố ý sắc lập nữ nhi Đổng Đại Tư Mã Đổng Uyển làm Thái tử phi, nhưng nghe nói lại, vì sao hắn vẫn chậm chạp không có sắc lập?" Cố Tử Khâm đột nhiên hỏi.
"Tiên đế có ý định này, nhưng ngay lúc đó Cố Thái hậu phản đối. Bà mê tín với truyền thuyết hoàng hậu dân gian Dương nữ, nhiều lần ngăn trở. Vẫn mở miệng yêu cầu tiên đế phái người đi đón vị Tiểu Hoàng hậu có Thiên Mệnh kia trở về, trong lòng tiên đế không muốn, đành phải lấy cớ niên kỷ của thái tử còn nhỏ, làm lấy lệ cho qua đi."
Có được sự ủng hộ của tiên đế, thái tử phi căn bản trừ nàng ra không còn có thể là ai khác, thái tử cũng dần dần lớn, lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bệnh nặng một hồi. . . . . . .
Tuy nhiên về sau Cố thái hậu băng hà, trong cung không còn có người nhắc tới chuyện hoàng hậu Dương nữ, nhưng tất cả chuyện rốt cuộc cũng không trở về được như xưa, cuối cùng, nàng phủ thêm quan phục, kế thừa phụ nghiệp, trở thành nhất phẩm Đại Tư Mã, mà thái tử, lên ngôi làm Hoàng đế.
"Có lẽ, Đổng Uyển không có số mạng làm hoàng hậu? Đổng Uyển, ngươi là Đổng Uyển à!" Nói đến Đổng Uyển, Cố Tử Khâm ngưng mắt ngơ ngác nhìn nàng. . . . . . . Khuôn mặt đã từng quen thuộc, đột nhiên cảm thấy xa lạ , hơn hai năm tình nghĩa rượu thịt, vô luận vui vẻ thi tác phóng túng, vô luận đùa giỡn phụ nữ, luôn luôn muốn cùng nàng cùng chung khoái hoạt, hắn