41 Tại sao lại như vậy? Nàng ta chỉ muốn giết chết tiện nha đầu kia, nhưng sao sự việc lại trở thành như vậy? Cả người Mạnh Vân ngây ngốc. Coi như nàng ta hận trời hận đất nhưng cũng không hề hận hắn.
42 Vân Lam tỉnh lại sau khi đã hôn mê thật dài, khó khăn mở mắt ra, cảm thấy ngực rất đau tứ chi vô lực. Ánh sáng nhỏ như hạt đậu của đèn dầu khiến cho không khí trong phòng trở nên mờ mờ ám ám.
43 Minh Đang nhìn chằm chằm bếp lò. Trên bếp đang sắc thuốc, ngọn lửa nhảy nhót tán loạn, suy nghĩ của nàng đang dần dần bay xa. Kể từ sau ngày hôm đó, thái độ của Vân Lam lúc lạnh lúc nóng, ánh mắt hắn phức tạp khiến người khác đoán không ra suy nghĩ của hắn.
44 Tấn vương cười giải thích: “Là biểu thúc họ hàng xa, có thể coi là kiểu họ hàng cách xa ba nghìn dặm… chẳng qua từ nhỏ ta đã thích gọi hắn bằng thúc thúc, nghe có vẻ thân thiết.
45 Minh Đang đi trên con đường mòn được trải đá cuội ở Dược Vương cốc, chẳng hiểu tại sao tâm trạng cảm thấy buồn bã. Tâm ý phiền loạn không thể nói rõ, nhìn cái gì cũng không thấy thuận mắt.
46 Tấn vương gia ngẩng đầu nhìn những hoa đăng được tạo hình tinh xảo phía trên đầu. Trên mỗi cái hoa đăng đều có một câu đố đơn giản dễ hiểu, cũng không phải là câu đố quá mức xảo trá, khó khăn: “Cái này thì có gì hay mà chơi?” (* hoa đăng: đèn lồng.
47 Minh Đang thấy người đi đến, giọng điệu buông lỏng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “A Tiêu, ngươi tới quá chậm. ”Nàng quen hắn lâu như vậy nhưng đến hôm nay mới thấy hắn thuận mắt nhất.
48 Không đợi tên hắc y nhân đắc ý xong, trước mắt hắn ta liền tối sầm, không kịp đề phòng bất ngờ ngã xuống đất. Lý Tiêu đang từ từ hạ thân thể xuống, nghe được động tĩnh vội vàng ngẩng đầu lên.
49 Xe ngựa chậm rãi chạy, mất ba tháng mới chở đoàn người quay về đến kinh thành. Minh Đang đưa tay vén rèm cửa sổ lên, đập vào mắt nàng là bức tường thành nguy nga tráng lệ, người đi lại nối liền không dứt.
50 Nhìn một màn ấm áp trước mắt, Minh Đang thực sự không tin nổi vào con mắt của mình. Đây chính là vị hoàng thượng lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết? Đây chính là người đã huyết tẩy vô số đối thủ, hơn vạn đầu người rơi xuống đất, máu chảy thành sông dài trong cuộc chính biến năm xưa?Nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không thích vào cung, nghĩ hết biện pháp để không bị gả vào hoàng thất, chính là bắt nguồn từ chuyện đó.
51 “Ha ha ha. ” Hoàng thượng hắng giọng cười to, đánh vỡ không khí ngưng trệ trong phòng: “Từ tiểu thư thật thẳng thắn. ”Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vân Lam lau mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn.
52 Lúc này Từ Đạt vẫn còn ỷ vào mình là phụ thân của Minh Đang, cho rằng Phúc vương gia không dám làm gì ông ta. Ông ta thật đúng là kỳ lạ, bản thân không để Minh Đang trong lòng, động tý là quát mắng Minh Đang, nhưng vẫn muốn dựa vào Minh Đang để leo lên tầng quan hệ này với Phúc vương gia.
53 Edit: senaSáng sớm, sau khi thức dậỵ, Minh Đang được đám nha hoàn hầu hạ súc miệng. Xong xuôi hết thảy, Bích Liên đẩy cửa đi vào, nhận lấy cái lược từ tay một nha hoàn, chải mái tóc dài giúp nàng.
54 Lời này vừa nói ra, mỗi người có mặt ở chỗ này mang một sắc mặt khác nhau, có bộ dáng xem kịch vui, thương hại có, có người vẻ mặt có chút hả hê. La phu nhân giận dữ, nhìn nàng ta chằm chằm.
55 Bọn hạ nhân chưa từng thấy vương gia nhà mình có dáng vẻ hung ác như vậy, vô cùng sợ hãi, cùng nhau tiến lên kéo Minh Tuệ xuống. Sauk hi đuổi Minh Tuệ đi, Lý Tiêu đi đến bên cạnh thái giám, dáng vẻ lúng túng: “Khiến cho công công chê cười.
56 Chiêu Dương điện là tẩm cung của hoàng hậu, cung điện tráng lệ, phong thái nguy nga. Bên trong bày biện toàn bộ là trân phẩm xưa nay chưa từng thấy. Vẻ mặt hoàng hậu vẫn dịu dàng hiền lành như cũ, ngồi cùng Minh Đang tán gẫu việc nhà, cuộc sống hằng ngày.
57 Từ hoàng cung trở về, Minh Đang đi thẳng về phòng mình, nhốt mình lại. Gió nhẹ lay động màn trúc mỏng, khiến cho khung cảnh trở nên mông lung. Ngoài cửa sổ, lá sen chồng chồng lớp lớp thành một mảnh lớn, hoa sen chập chờn trên mặt nước, cảnh sắc rất thanh lịch tao nhã.
58 Mấy ngày Minh Đang ở La gia rất bình tĩnh, từ trên xuống dưới La gia đối xử với nàng rất khách khí, mười phần chăm sóc chiếu cố. Ngay cả La đại nhân cũng có vài phần kính trọng với nàng, còn chủ động đề nghị nàng gọi ông là nghĩa phụ theo La phu nhân, thái độ ôn hòa khiến cho mọi người nhìn mà choáng váng.
59 La Đình Hiên nghe được tin báo liền trở về, đúng lúc gặp nàng chuẩn bị lao ra ngoài cổng lớn, liền lập tức kéo nàng về. “Nhị ca, thả ta ra. ” Minh Đang liều mạng giãy giụa, hai tay quơ quơ về phía cửa lớn chỉ cách xa có một tấc.
60 Vương gia, ngài tạm thời tha cho mẫu thân ta đi. ” Từ Tử Kiến dùng hết sức dập đầu, và vào mặt đường lát đá vang lên tiếng thùng thùng. Vân Lam ngoắc khóe miệng, sự vui vẻ không chạm đến đáy mắt: “Có lòng hiếu thuận là rất tốt, nhưng chỉ có hiếu mà không có trung là không được.