Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Biên Nhược Thủy

Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 105
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Hắn tên là Biên Nhược Thủy, tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn chuyển tới lớp chúng tôi, tôi cùng một lũ bạn trốn sau phòng bảo vệ, huýt gió, gọi hắn là Dương Thông Đầu.

Danh sách chương Biên Nhược Thủy


Chương 41 - Chương 41

41 Phó Tử Vân nằm ở phòng VIP trên tầng 7, phòng có hai buồng, buồng vệ sinh lớn hơn ở các phòng bệnh bình thường khác, đầy đủ các loại đồ gia dụng, trên cơ bản không khác gì mấy phòng ngủ gia đình.


Loading...

Chương 42 - Chương 42

42 Không biết tại sao, dọc đường đi tim tôi cứ đập loạn xạ, tôi không tin là Biên Nhược Thủy không tới vì cậu bỏ cuộc hay vì cậu không muốn tiếp tục cố gắng nữa, nhất định phải có chuyện đó gì xảy ra.


Chương 43 - Chương 43

43 Chợt có người kéo cái áo khỏi đầu tôi, lôi tôi chạy lại chiếc xe gần đấy, thậm chí đến người này là ai tôi cũng chẳng nhìn rõ. Chỉ nghe anh ta nói:” Mãi mới tìm được cháu, mẹ cháu lo lắm, đang ở bệnh viện rồi!” Lúc này tôi mới ngớ người nhận ra chú lái xe thường đón tôi đi học, đầu tôi ong một tiếng, cố sức hỏi chú ấy: “Mẹ cháu bị làm sao ạ?” Lúc đầu chú lái xe không nghe thấy tôi nói gì, tôi nói lại lần nữa, chú nhìn theo hình dáng phát âm của miệng mới hiểu ra tôi hỏi cái gì.


Chương 44 - Chương 44

44 Trước cửa phòng phẫu thuật, đôi chân tôi mềm nhũn, chỉ biết quỳ trên đất ôm đầu khóc nức nở. Biên Nhược Thủy, cậu đang trừng phạt tớ vì tớ bỏ cuộc giữa chừng sao? Cậu muốn tớ hối hận suốt cả cuộc đời sao? Muốn tớ hối hận mình sau lưng cậu đi an ủi cô gái khác, hận mình suốt tuầnlễ chẳng màng quan tâm đến cậu, hận mình không chịu nghe cậu giải thích làm hai đứa hiểu lầm nhau, hận bản thân mang một đống đồ ăn đi phòng VIP thăm bạn gái, bỏ mặc cậu một mình ở nhà uống canh cam thảo chữa viêm khí quản; cậu đã mỉm cười với tớ, còn lời tớ đáp lại chỉ là chẳng thể kiên trì được nữa… Tôi tát vào mặt mình hai cái, dãy hành lang tĩnh lặng truyền ra tiếng vang như muốn giễu cợt, đến lúc này mới ân hận, còn có ý nghĩa gì nữa? Mẹ lại gần đỡ tôi dậy, ba cũng ở đây, tôi vững tâm hơn, tự nhắc mình không được bi quan như vậy.


Chương 45 - Chương 45

45 Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt 4 tiếng đồng hồ, ngồi chờ ở hành lang bên ngoài, tôi cảm giác chính mình cũng đang chết theo. Tôi tưởng tượng đến vô vàn khả năng xảy ra, nhưng không dám nghĩ nếu Biên Nhược Thủy ra đi thật thì sẽ thế nào, chắn chắn tôi không thể chịu đựng được.


Chương 46 - Chương 46

46 Ba về trước rồi lại đến, mang một ít đồ ăn cho tôi, ba nói cơ quan có việc, không ở bệnh viện được. Tôi cố nhét vài miếng cơm vào miệng cho qua bữa, sau đó mẹ cũng trở lại, mẹ chỉ nhìn tôi một lúc lâu, không nói gì cả.


Chương 47 - Chương 47

47 Chín giờ tối, bệnh viện yên ắng như tờ, đến một tiếng động nhỏ cũng không có. Trong phòng bệnh của Biên Nhược Thủy có hai chiếc giường, tôi trước sau gì cũng không qua cái giường kia nằm tí nào, vẫn không rời mắt khỏi Biên Nhược Thủy, chăm chú quan sát cậu ấy.


Chương 48 - Chương 48

48 “Tớ đi hỏi bác sĩ trực xem cậu có thể ăn gì, cậu ở đây chờ nhé, tớ đi rồi về ngay. ” Nói xong, tôi đứng đợi một lúc, Biên Nhược Thủy vẫn lẳng lặng nằm trên giường, không nói “ừ” cũng chẳng nói “không”, tôi coi như cậu đồng ý.


Chương 49 - Chương 49

49 Biên Nhược Thủy thoáng xao động, nhưng không phải vì cảm kích mà vì đau khổ lẫn tức giận. Cậu nghiêng đầu lại nhìn tôi, tôi cũng không chịu thua nhìn cậu, cuối cùng Biên Nhược Thủy quay đi trước, cậu tránh ánh nhìn của tôi, thẫn thờ thả tầm mắt ngoài cửa sổ: “Tùy cậu, tớ chỉ muốn cậu tôn trọng ý tớ một lần cuối cùng, vì đây là lần đầu tiên tớ đưa ra quyết định vì chính mình.


Chương 50 - Chương 50

50 Cuối cùng, mẹ cũng tới, lúc mẹ đến nói đôi câu khánh sáo thì anh kia cũng đang chuẩn bị ra về. Trước khi đi, tôi thấy anh ta nhét vật gì đó xuống ga giường Biên Nhược Thủy, thật ra không cần lấy ra tôi cũng biết là cái gì.


Chương 51 - Chương 51

51 Than thở một hồi, cuối cùng anh ta cũng nói. Anh ta tên Vương Trung Cường, quen biết Biên Nhược Thủy cũng chưa lâu, ban đầu anh ta nghĩ Biên Nhược Thủy là người rất keo kiệt, nên không nói chuyện với cậu ấy.


Chương 52 - Chương 52

52 Mãi đến tối, vẫn không thấy mẹ đến, mẹ dặn tôi không được chểnh mảng việc học, còn muốn tôi nhờ bạn mang sách vở tới, nhàn rỗi không có việc gì thì phải ngồi đọc sách.


Chương 53 - Chương 53

53 Bên trong truyền ra tiếng nước chảy, tôi kéo ghế ngồi trước cửa, theo thói quen thò tay vào túi tìm thuốc lá, chẳng biết thế nào lại lấy ra kẹo cao su.


Chương 54 - Chương 54

54 Quay lưng lại hướng Biên Nhược Thủy tôi thầm thở phào, không còn thấy áp lực như hồi nãy nữa. Lúc tôi ngoảnh lại Biên Nhược Thủy đã ngồi xuống, chắc vì chân mỏi nhừ rồi, mỗi lần bệnh cậu tái phát tôi ở bên cạnh cũng thấy lòng đau nhói, cuối cùng cũng qua đi hết.


Chương 55 - Chương 55

55 Tôi để hộp thuốc mỡ còn nguyên vào tủ quần áo, cầm thuốc lá đi ra ngoài. Nhà vệ sinh công cộng ở xa, tôi sợ chẳng may Biên Nhược Thủy xảy ra chuyện gì nên chỉ tìm một chỗ thoáng gió ngồi cạnh cửa cầu thang.


Chương 56 - Chương 56

56 Biên Nhược Thủy nói dứt lời, tôi càng đánh mạnh hơn nữa, không thể kiểm soát ý nghĩ muốn đánh mình một trận. Nhưng hai má đau đớn bao nhiêu, trong lòng tôi lại nhẹ nhõm bấy nhiêu, hơn nữa trên gương mặt Biên Nhược Thủy thoáng lộ ra sự xót xa, từng cái tát giáng xuống cũng đáng lắm.


Chương 57 - Chương 57

57 Biết Biên Nhược Thủy cũng không muốn nghe thêm gì nữa, tôi chủ động đánh trống lảng, đưa tay xoa đầu cậu, nhắc: “Ngủ sớm đi, tớ không chọc giận cậu nữa.


Chương 58 - Chương 58

58 Cuối cùng tôi vẫn không nói gì, múc một thìa bột vào cốc uống nước của Biên Nhược Thủy, rót nước lưng chừng cốc rồi khuấy đều rồi đưa lên miệng nếm thử.


Chương 59 - Chương 59

59 Sau bữa tối Vương Trung Cường vẫn không đến, tôi cũng không chủ động hỏi Biên Nhược Thủy nữa, hỏi nhiều lại thành tôi muốn đuổi cậu đi. Thực lòng tôi rất mong Vương Trung Cường giữa đường gặp chuyện hoặc đột ngột đổi ý, nhất thời kích động nên nói cho bõ tức, sau đó gọi đến báo anh ta sẽ không đến nữa.


Chương 60 - Chương 60

60 “Tớ gọi điện cho anh Cường ba lần, cố xin lỗi anh ấy, anh ấy thật sự rất tốt. Ngoại dì ra, anh Cường là người tốt nhất tớ gặp… ” Nói những lời ấy, nét mặt Biên Nhược Thủy đượm buồn.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 92


Nuốt Hết

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 24


Quyền Trượng

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 100


Hai Chàng Đại Gia

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 51


Father (Phụ)

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 83


A Thiệp

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 26


Thang Máy

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14


Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh

Số chương: 68


Điểu Ngữ Chuyên Gia

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 25


Quân Có Bệnh Không

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 89