21 Tôi xoay người bỏ đi, trong lòng cảm thấy khó chịu. Dường như chỉ có tôi cảm thấy hài lòng về những gì đã làm, từ lúc Biên Nhược Thủy đồng ý ngủ lại nhà tôi tới giờ, sắc mặt của hắn đổi còn nhanh hơn thời tiết, mà đó cũng chả phải do công của tôi.
22 Tôi nhất thời ngửa đầu nhìn trời mà cảm khái, cùng học chung một lớp tới nửa năm mà cũng không nhận ra, đúng thật bi ai quá. “Biên Nhược Thủy, sao nghe quen thế nhỉ…” Lưu Duy cúi đầu nghĩ nghĩ một hồi, rồi vội ngẩng đầu thốt lên ngạc nhiên: “A, cậu không phải là cái đứa thích nói dông dài, là Biên Nhược Thủy làm lạc đề thi văn hả, ha ha ha…Tớ nhớ ra rồi.
23 Lúc đương vội vàng tới quán nhậu, tôi thấy một dáng người quen thuộc đang đi phía bên kia đường cùng hướng với tôi, nhưng hắn không phải là người trong số những đứa bạn đang đợi tôi ở quán, hắn là Tiếu Vĩ.
24 Tôi ngẩng đầu nhìn trời đêm, men rượu khiến trong lòng dâng lên một chuỗi cảm xúc lạ lẫm. “Trước đây tao cảm thấy mình như sống trong mộng, giờ đầu óc hỗn loạn quá, giống như đang đi quanh một vòng tròn lớn, muốn đi ra mà không ra khỏi.
25 Cách đây một năm tôi có chạm tới xe tải vì muốn thi lấy bằng, mà đợt kiểm tra ấy vào đúng mùa hè, trời nóng như thiêu. Nhiệt độ trong xe tải rất cao, hơn nữa lái xe cần tập trung, tôi lái xe một hồi mà như người vừa nhảy xuống hồ, mồ hôi chảy ròng ròng, bước từ trên xe xuống chỉ muốn uống nước, từ ấy, cứ mỗi lần nhìn thấy xe tải là lại muốn uống nước.
26 Nhà tôi ăn tết năm nay khác hẳn mọi năm vì có thêm Biên Nhược Thủy, lúc ăn cơm chiều, tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn thôi cũng đủ thấy no rồi. Nhà tôi có thói quen ăn một ít lót dạ vào chiều tối, rồi tới mười hai giờ đêm ăn sủi cảo.
27 Tôi lặng lẽ buông lỏng nắm tay, chầm chậm nói với hắn: “Chưa có người nào bắt tớ làm việc tớ không thích. ” “Nhưng cậu không thể nào làm chuyện đó được…” Đêm khuya vắng vẻ, tiếng nói của Biên Nhược Thủy vang lên rành rọt từng chữ một.
28 Tôi đón lấy tờ giấy, trên đó toàn chữ là chữ, nhưng chữ nào chữ nấy ngay ngắn, dễ đọc. Tôi đọc lướt qua một lần, là thư Chung Giai viết gửi cho thầy giáo.
29 Đã thế thì tôi không còn cơ hội từ chối nữa, hai đứa lẻn ra ngoài qua một cái cổng nhỏ sau trường. Tôi để Phó Tử Vân chọn nơi muốn đi, nàng ngó đông ngó tây một hồi rồi chỉ vào một hàng cháo ven đường: “Đi ăn cháo đi anh, chỗ ấy chỉ cần mười đồng là ăn no rồi.
30 Tôi vội vàng ký vào tờ giấy xác nhận rồi trả lại bút cho người đưa thư, anh ta nhận lại bút rồi vừa sắp xếp lại thư trong túi, vừa nói với tôi: “Không nhầm đâu, gần đây nhà cậu đều có giấy gửi tiền, tôi tới đây mấy lần rồi, mọi lần toàn tới sớm đưa, mẹ cậu lúc ấy sẽ ở nhà nhận, hôm nay có chút việc nên tôi đến muộn, còn sợ không có ai ở nhà chứ.
31 Tôi nghe vậy vô cùng hứng thú, vội vàng chạy lại. Loại xe cút kít này chỉ có một bánh, hai bên có hai càng làm tay cầm, tôi bắt chước Biên Nhược Thủy, cầm lấy hai cái càng, nghĩ bụng cái này thì cần gì phải thử, cứ đẩy tới trước thì đơn giản không ấy mà.
32 Tôi chuyển động nhanh hơn, kịch liệt hơn, hạ thân của Biên Nhược Thủy đã mềm đi, chỗ giao hợp hơi ươn ướt, tôi biết chỗ ấy chắc chắn đang chảy máu. Tôi cúi người xuống ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi hôn cậu, để cậu đáp lại tôi, để cậu hiểu tôi hối hận tới nhường nào, để cậu nói cho tôi hay rằng cậu cũng không thể sống nổi nếu thiếu tôi.
33 Nói rồi, không chịu để Biên Nhược Thủy phản ứng thêm, tôi cúi đầu xuống thấp mút liếm cần cổ của cậu, thỏa mãn khi chỉ một lát sau trên ấy đã xuất hiện một dấu hôn xanh tím, cơ thể ngây ngô căn bản là không thể chịu được những hành động khiêu khích của tôi, chỉ cần tôi sờ soạng, mút liếm thêm một hồi, Biên Nhược Thủy đã sắp bắn ra, ngước nhìn tôi bằng vẻ mặt cầu xin.
34 Biên Nhược Thủy cố nặn ra một nụ cười méo mó, “Phải…. vậy cậu còn vướng bận ở đây làm gì? Đau lâu không bằng đau nhanh, đáng lẽ cậu không nên tới đây tìm tớ, cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu, chúng ta sẽ…” “Tớ còn chưa nói hết mà!” Tôi ngắt lời cậu, nói tiếp: “Mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho mình, nhưng nếu muốn tớ bỏ cậu ra khỏi cuộc sống của mình, tớ thà phải chịu cuộc sống vất vả tới hết kiếp còn hơn.
35 Tôi giằng tay Biên Nhược Thủy ra rồi đẩy cậu ngã trên mặt đất, chỉ thẳng vào mặt, nói: “Tránh xa tôi ra, đừng có để tôi thấy cái vẻ mặt thảm thương đó một lần nữa, giờ tôi hối hận lắm rồi.
36 Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu, tôi chỉ cười cười, rồi đưa thứ ấy vào trong miệng, cảm giác rất sạch sẽ, không quá khó để tiếp nhận, đương nhiên bản thân tôi cũng không có cảm giác được hưởng thụ cho lắm, dù sao đây cũng chẳng phải là kẹo mút mà liếm có vị ngọt được.
37 Khuôn mặt bình thản của Phó Tử Vân dần biến mất, cả tôi và nàng đều im bặt, mắt to nhìn mắt nhỏ sững sờ, chẳng ai mở miệng lên tiếng. Rồi sắc mặt Phó Tử Vân tái nhợt, nàng quay mạnh người bước đi, không nói lại lời nào.
38 Buông bức thư xuống, đầu óc tôi rối bời, tôi không hiểu nàng đe dọa tôi thế này là thật hay đùa, là nàng thật sự muốn vậy hay chỉ là do nhất thời xúc động.
39 Sau đó thầy chủ nhiệm tìm tôi, kể lại toàn bộ sự việc bạn gái kia nhảy lầu. Tôi mới biết chuyện đó có liên quan đến Phó Tử Vân, cô bạn kia trời sinh tính tình hướng nội, hiếm khi giao tiếp với người khác, nhưng thành tích rất tốt, có lẽ là ngoài Phó Tử Vân, thành tích của bạn ấy ở lớp văn cũng xem đứng đầu lớp.
40 Tôi buông ra một cái, Biên Nhược Thủy chẳng thèm liếc qua tôi, vội ngồi xổm xuống, nâng cái tên bị đánh kia lên, mặt đầy áy náy. Tên kia nuốt không trôi cục tức này, mở miệng mắng to vào mặt tôi, cũng muốn lao vào đánh tiếp, Biên Nhược Thủy giữ hắn lại, lớn tiếng nói với hắn cái gì đó tôi nghe không rõ, tôi chỉ nghe thấy tên kia chửi tôi là đồ thần kinh.