41 Tựa như từ dưới đáy tối tăm của đại dương sâu thẳm, ý thức của Yến Phi phiêu phù nổi dần lên, trong hư vô lãng đãng trôi như cánh bèo không rễ, tư tưởng dần dần ngưng tụ, thân thể lạnh lẽo từ từ chuyển sang ấm áp, cuối cùng thốt lên một tiếng rên rỉ, hai mắt bừng mở.
42 Gió tuyết cuồng bạo như những ngọn roi quất vào thảo nguyên mênh mông không thương tiếc, vùi lấp toàn bộ nhà cửa cây cối, cảnh vật lờ mờ, không còn thấy đâu là người và gia súc nữa.
43 Trang viên của Tạ gia ở hẻm Ô Y, quy mô chỉ có trạch viện của Vương gia mới có thể sánh bằng, chia thành đông, tây, nam, bắc, trung ngũ viên. Đông, nam lưỡng viên dựa vào bờ bắc sông Tần Hoài mà dựng nên, sắp xếp không theo quy tắc, mục đích là để có thể ngắm nhìn cảnh sắc rất mỹ lệ hai bên bờ Tần Hoài.
44 Cung thành nam Tấn nằm ở khu bắc đông thành thuộc Kiến Khang, còn gọi là Đài Thành, có câu "Thiên tử cư xứ cấm giả vi đài", nghĩa là nơi thiên tử cư ngụ không được dựng đài, từ đấy có tên Đài Thành.
45 Cao Bằng lâu cao hai tầng, tầng dưới thông suốt, đặt hơn ba chục cái bàn, nhưng đâu đâu cũng đông nghẹt người, chẳng còn chỗ nào trống. Khách đông vô kể, không ít người còn ở ngoài cửa chờ thế chỗ.
46 Coong! Yến Phi và Cao Ngạn cụng ly, nâng lên dốc cạn không còn một giọt, hai người đã có chút ngà ngà, cả thế gian mau chóng thay đổi. Bảy người bọn họ chia thành hai nhóm trải chiếu ngồi trong một góc nhấm nháp chuốc chén.
47 Ý thức dần trở về với Yến Phi, giống như từ trong bóng tối nguyên sơ trông thấy một đốm sáng le lói lớn dần lên, cuối cùng bao trùm chàng trong vầng hào quang màu sắc rực rỡ.
48 Cao Ngạn mở mắt nhìn thấy Yến Phi ngồi ở đầu giường, hớn hở nói: "Cho đến lúc này trông thấy tiểu tử ngươi, ta mới dám tin ngươi không vỡ đi nửa cái đầu lâu, ha! Ngươi vốn không mất võ công, không thì sao mà chịu nổi, ít nhất cũng như ta còn phải nằm liệt không bò dậy nổi".
49 Yến Phi và Tống Bi Phong cùng rời khỏi Tạ gia, bước đi trong hẻm Ô Y. Trong lòng Yến Phi, lớn thì là nhai, là đường, nhỏ thì là hạng, là hẻm, cái sau thông thường là giữa những trạch viện đối diện nhau mà chảy ra thông đạo, rộng không quá một trượng, hẹp lắm cũng có thể cho phép một người đi lọt.
50 Yến Phi vùng khỏi bàn tay của Độc Tẩu nắm đầu vai của chàng, thở lấy hơi, đưa mắt nhìn lão đầu quái dị biến đổi thất thường, cổ họng dần dần bớt đau, nhất thời nói không ra lời.
51 Hai ngày tiếp đó, Yến Phi vì để tránh gặp trục trặc nên không ra khỏi nhà. Mỗi ngày hai canh Tý, Ngọ cứ y theo lời Độc Tẩu mà tiến dương hỏa thoái âm phù.
52 Cạch! Cạch! Cạch! Yến Phi gõ vòng cửa, vượt ngoài ý liệu của chàng, cửa liền mở ra, để lộ "Độc Tẩu" Hướng Độc, khuôn mặt nhăn nhíu lòa xòa tóc bạc ánh lên vẻ thích thú, đôi mắt loang loáng khó che giấu, mang chút vui mừng đến như cuồng dại, nắm lấy tay áo chàng, kéo chàng vào: "Mau lên! Ta đã chuẩn bị hết mọi thứ".
53 Tựa như lịch sử diễn lại. Uống vào đan dược "Dương tinh hỏa phách" của Độc Tẩu, cảm thấy có điểm giống như nuốt Đan kiếp , đương nhiên còn lâu mới bá đạo như Đan kiếp , dược hiệu cũng chậm hơn nhiều, nhưng chỉ là so sánh vậy thôi, thứ đan dược bá đạo hung mãnh như vậy, Yến Phi từ xưa đến nay chưa từng nghe tới, giờ phút này lại thể nghiệm trên chính thân mình.
54 Tạ An thận trọng tận tay đắp mền cho Tống Bi Phong, thần sắc bình tĩnh đến mức xuất kỳ, nhưng trong phòng không có ai là không cảm thấy được nỗi bi thống trong lòng ông ta.
55 Yến Phi theo Tạ Huyền và Lưu Dụ đi về phía thành đông, trong lòng nghĩ ngợi miên man. Tạ Huyền nói đúng, cái hiện tại y đang đánh là một trận vĩnh viễn không thể thắng được.
56 Vương Quốc Bảo tựa hồ muốn làm giảm nhẹ không khí khẩn trương tưởng chừng chỉ động chạm nhẹ là phát tác ngay, xen miệng: "Nếu Thạch Đầu thành đã lọt vào tay Tạ soái, đương nhiên lập tức oanh động kinh sư, sao bọn ta tới giờ này vẫn không nghe thấy chút xíu tin tức gì?".
57 Tạ Huyền và Yến Phi vừa ra khỏi cửa, một cỗ xe bốn ngựa từ đường xe ngựa quẹo vào quảng trường của Minh Nhật Tự, hơn ba chục kỵ sĩ hiên ngang kéo theo, thẳng tới chỗ bọn họ.
58 Nghe Lưu Dụ, Cao Ngạn và Lương Định Đô dọc đường nói chuyện huyên thuyên, tâm thần của Yến Phi lại chuyển đến vấn đề của bản thân, cái dẫn dắt ý nghĩ của chàng là bốn chữ đề tỉnh "nữu chuyển càn khôn" của Tạ Huyền.
59 Lưu Dụ và Cao Ngạn hai người theo Tạ Huyền rời khỏ Vong Quan hiên, bước xuống thạch cấp, Tạ Chung Tú cùng Vương Đạm Chân dắt tay theo sau ba người, không ngừng nói cười ríu rít, sinh thú càng nồng đượm.
60 Dưới sự dẫn dắt của tiểu tỳ Tiểu Thi, ba người từ chủ lâu của Tần Hoài Lâu đi qua Vũ Bình đài. Cao Ngạn không hổ bản sắc phong lưu, cứ loanh quanh Tiểu Thi mà buông lời chọc ghẹo, Tiểu Thi bề ngoài tuy trả treo với Cao Ngạn, Yến Phi lại nhận ra Tiểu Thi không quen với tác phong Hoang nhân của Cao Ngạn, trong lòng chắc đang bực dọc.