381 Âu Dương Dương do dự mãi, cuối cùng cũng khẽ cắn răng cho ra quyết đoán, đó là chuyện này chỉ đến tỉnh đoàn là dừng lại. Khi nàng chuẩn bị tuyên bố quyết định của mình thì lại nghe Vương Tử Quân mở miệng: - Bí thư Âu Dương, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tôi thấy chúng ta cũng không thể ngồi nghe tin tức của một bên, nếu như chúng ta thật sự oan uổng người ta, như vậy nói lời xin lỗi cũng là hợp tình hợp lý.
382 Hà Hồng Cường tuy nãy giờ to mồm lớn lối nhưng bây giờ nói nên làm thế nào thì thật sự không biết nói sao cho phải, hắn gãi gãi đầu rồi thở hồng hộc nói: - Chúng ta để bí thư Âu Dương báo cáo lên tỉnh ủy, yêu cầu ban ngành có thẩm quyền xuống tra xét tình huống sử dụng khoản tiền kia.
383 Lâm Thụ Cường là chủ nhiệm văn phòng nhiều năm, tất nhiên hắn sẽ rất giỏi ở phương diện phỏng đoán tâm tư. Hắn nhìn gương mặt giống như cười như không của Hoắc Tương Nhiễm, hắn sao không rõ vị lãnh đạo này đang ngứa ở chỗ nào? Hắn cũng không tin mình không thể làm cho lãnh đạo thoải mái.
384 Ngoài cửa sổ là khung cảnh xuân hạ giao mùa, giống như mùa xuân là quả chín đang đung đưa trên cành, không biết lúc nào sẽ rơi xuống đất đón trái xanh mùa hạ.
385 Hoắc Tương Nhiễm thật sự cảm thấy rất hoài nghi, Mễ Kha Lương này đang làm gì vậy? Thành phố Tín Tử, huyện Động Luân, Hoắc Tương Nhiễm nghĩ đến mối quan hệ lệ thuộc kia mà trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ khác lạ, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đã làm hắn cảm thấy khó tin.
386 Mễ Kha Lương đã đi, nhưng hắn đã thành khẩn xin lỗi, đồng thời hứa rằng nhất định sẽ cho đám người gạt tiền của tỉnh đoàn một bài học. Đám người Hoắc Tương Nhiễm vốn đang chê cười Vương Tử Quân, bây giờ thật sự kinh sợ.
387 Nếu so sánh với tình cảnh sao quanh trăng của Vương Tử Quân thì Tôn Trạch Hồng cảm thấy trong lòng có chút đố kỵ. Hắn là phó bí thư xếp hàng đầu tiên trong tỉnh đoàn Sơn Nam, hắn không nhớ mình đã từng có đãi ngộ như vậy hay chưa, không ngờ Vương Tử Quân mới đến vài ngày đã hầu như nhảy qua đầu mình.
388 - Cũng không có gì, chỉ là tỉnh đoàn xây dựng một hạng mục cần dùng điện, muốn phối hợp với công ty điện lực để có thể cung ứng điện liên tục, đảm bảo vấn đề dùng điện của công trình không có vấn đề.
389 Triệu Tự Cương chưa kịp điều chỉnh lại cảm giác hối hận của mình, hắn lại không ngờ Vương Tử Quân cho ra một luận điệu như vậy. Nếu so với đa số mọi người cầm thái độ lạc quan thì Triệu Tự Cương cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân càng có lý, khi kinh tế càng chuyển biến từng ngày thì nhu cầu về điện là càng lớn.
390 Một tràng pháo tay vang lên, lượt luyện tập cuối cùng đã xong, hiệu trưởng Phùng Tắc Minh thỏa mãn tiến lên cho những nữ sinh tham gia học tập một tràng pháo tay cổ vũ.
391 Hai ngày công tác, Đào Nghị Thăng không ít lần báo cáo cho Vương Tử Quân. Thông qua báo cáo của Đào Nghị Thăng thì Vương Tử Quân đã nắm giữ được nhiều tư liệu tuyển dụng của xí nghiệp.
392 Đến bây giờ có lẽ không chỉ là bố vợ của Vương Tử Quân, chỉ sợ tất cả lãnh đạo tỉnh đều đã đổ dồn về phía Bái Tổ Đài. Khi Vương Tử Quân đang thầm suy nghĩ, nếu như mình ở vào vị trí của Nhiếp Hạ Quân thì sẽ nên làm thế nào để hóa giải nguy cơ lần này, đúng lúc Trương Lộ Giai buông điện thoại xuống.
393 Khi đám lãnh đạo đang thầm tự định giá thì những tiếng kêu gọi ồn ào từ phương xa truyền đến, khi âm thanh này vang lên, vài người đàn ông trung niên từ phía Bái Tổ Đài chạy vội về phía bên này.
394 Vì chuyện công nhân hàn mà Tần Văn Hán cực kỳ do dự, cực kỳ khó xử và buồn khổ. Nhưng hắn dù có suy nghĩ thế nào thì cũng không tìm ra được phương án hiệu quả.
395 Nhiếp Hạ Quân đi, tất nhiên là đi với nụ cười thỏa mãn. Sau khi hơn một trăm học viên được dạy nghề ở trường nghề thanh niên đến tiếp nhận công tác với kỹ thuật tinh xảo, bí thư Nhiếp ở lại Bái Tổ Đài xem xét một giờ, sau đó nhận được lời hứa hẹn sẽ đảm bảo hoàn thành công trình trong thời gian ba ngày từ trong miệng đám kỹ sư công trình, cuối cùng bí thư liên tục gật đầu và bắt tay từng vị kỹ sư công trình, sau đó dẫn người rời đi.
396 Tuy cách một lớp quần áo nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mượt mà mềm mại bên dưới, Đỗ Tiểu Trình lại giống như không phát hiện ra, nhưng lúc này cơ thể của nàng có chút căng cứng, giống như bị điện giật.
397 Giản Thuận Bình khẽ khoát tay áo với chủ nhiệm Trương đang định tiếp tục lên tiếng: - Âu Dương Dương không phải là một người phụ nữ đơn giản, nếu như không phải vì trường nghề thanh niên cho ra thành tích quá lớn, tôi cũng không muốn kết oán với cô ta.
398 Khi thấy Tề Chính Hồng cúi đầu và vẻ mặt trầm xuống thì Giản Thuận Bình cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, hắn vội vàng nói tiếp: - Nghe nói người này là một nhân tài, chính hắn là người đề xuất và nắm hạng mục trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp.
399 - Mày. . . Mày còn dám đánh tao? Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, giọng nói đầy run rẩy. - Đánh mày thì làm sao? Lúc này Vu Trạch Chư thật sự thả lỏng, hắn liếc mắt nhìn tên kia, bộ dạng không chút nương tay.
400 Vương Tử Quân thật sự không ngờ Hoắc Tương Nhiễm lại nói ra những lời như vậy, vì hắn đối với chuyện này cũng không quá để ý, Hoắc Tương Nhiễm sao lại an ủi mình như thế? Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân không khỏi nghĩ đến lời nói của mình khi đánh đuổi tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội trước đó.