41 Nhất Vạn Tam nói một mạch rất lâu, lúc dừng lại, trong xe đặc biệt im lặng, trời đã tối, cảnh sắc ngoài cửa sổ trở nên xa lạ, không rõ trải qua thị trấn nào, nhà ở thấp bé mà đơn sơ, có thể là vì tiện cho người lái xe đi qua, ven đường có rất nhiều cửa hàng sửa xe rửa xe, cách vài cửa hàng lại có một quán ăn.
42 Nhất Vạn Tam ngủ trên xe, suốt đoạn đường mơ mơ màng màng, mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy mình về thôn Ngũ Châu, người trong thôn hoặc sớm không nhận ra, hoặc vờ như không thấy anh ta, hoặc cầm đao cầm côn, khóe mắt như muốn nứt ra, đánh anh ta chạy trối chết.
43 Thật đúng lúc, hai ngày qua vừa hay có người nhờ vả Trịnh Minh Sơn, nói một cách thông thường, tương tự như tìm một vệ sĩ.
Yêu cầu người có võ, tốt nhất là nữ, nhân phẩm tốt, đáng tin cậy, đi cùng một chuyến, nếu chuyến đi này bình an, khách và chủ đều vui vẻ, về sau có khả năng tiếp tục ký kết lâu dài.
44 Chủ thuê là một ông lão họ Viêm, gần bảy mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, mặc một bộ áo dài cân vạt chỉnh tề, sống lưng thẳng thắn, mắt kém, như phủ một tầng sương, ảm đạm.
45 Sau khi ra ngoài, Mộc Đại nói qua với Trịnh Minh Sơn về những chuyện cần làm.
Nói tóm lại, Viêm Cửu Tiêu – chú Viêm Hồng Sa “mất tích” ở thôn Ngũ Châu, ông lão họ Viêm không yên tâm, nhưng thứ nhất là mình cao tuổi, thứ hai là mắt kém, muốn tìm một cô gái có võ công tốt đi cùng Viêm Hồng Sa.
46 Mộc Đại bị sặc, vị mặn chát kia kích thích người ta muốn lột cả da đầu.
Cô thầm nhắc nhở bản thân: Đừng hoảng, đừng hoảng.
Sư phụ dạy cô, hoảng và loạn xưa nay thường đi đôi với nhau, trận thế hoảng, ắt sẽ loạn, một khi rối loạn, chuyện vốn có thể cứu vãn cũng thành hỏng bét.
47 Rất nhiều ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Mộc Đại, lúc gặp La Nhận, cô nên tỏ ra thế nào? Thoải mái tự nhiên? Cười dịu dàng? Tuỳ tiện chào hỏi như người quen, hay tốt hơn hết là rụt rè một chút?
Đều không dùng tới, bởi lúc La Nhận dừng xe đi về phía này, cô bỗng trợn tròn mắt.
48 Lúc trở lại chỗ đậu thuyền đã là nửa đêm.
La Nhận giúp Viêm Hồng Sa mướn của bệnh viện một cái xe lăn để khỏi phải đi bộ, nhưng lúc lên xuống xe thì vẫn phải bế cô nàng.
49 Mặt trời ngả về tây, gió biển quất vào mặt, đuôi thuyền khuấy lên từng đóa bọt sóng trắng xóa, nếu không phải trong nước có thứ kia tác quái thì thật giống như đang đi du lịch.
50 Chỉ trong một chớp mắt, tất cả mọi người trên thuyền đều lâm vào tình trạng vô kế khả thi.
Viêm Hồng Sa vẫn thút thít, có lúc đờ đẫn, lúc lại có vẻ như chợt nhớ tới chuyện vui nào đó lúc chú còn sống, nước mắt ào ào chảy xuống, có điều, khiến cô lo lắng nhất vẫn là lão Viêm, cứ mãi lẩm bẩm: Nội biết rồi thì phải làm sao đây.