21 Thiếu nữ nông nổi, vì thiếu kiến thức mà gây chuyện dại dột. Càng già đi, Lý Á Thanh càng thấy những lời này có lý. Đổi lại giờ này ngày này, một Lý Á Thanh từng gian khổ đi qua rất nhiều chặng đường, thờ ơ lạnh nhạt với rất nhiều chuyện, núi đồng cũng chỉ là hòn đá trên tay, sông lớn chỉ đơn giản chỉ là vũng nước dưới chân, có thể mỉm cười nhẹ nhàng, hướng dẫn người phía sau nên bước qua như thế nào, sẽ không bao giờ mê muội đầu óc vì một kẻ cặn bã như Trương Quang Hoa.
22 Thi thể Hoắc Tử Hồng bị kéo lê, thân thể ma sát với mặt đất phát ra thanh âm đè nén, nặng trĩu, để lại vết máu kéo dài. Lý Á Thanh nhìn thấy người đàn ông kia mặc quần vải nhung, đi một đôi giày da đã mòn đế, phần hoa văn chìm trên đế giày bên phải còn dính bã kẹo cao su đã khô.
23 Có nên tới sông Tiểu Thương không nhỉ?Mộc Đại có chút do dự, dẫu sao sông Tiểu Thương cũng đâu nằm ở cách vách, ra cửa rẽ trái rồi đi vài bước là tới, hao phí sức lực bôn ba ngàn dặm xa xôi, nghĩ đến thôi đã lười không muốn đi.
24 Chân dê được chế biến hết sức tiêu chuẩn, hai mặt thái lát, nghe nói sau khi loại bỏ nội tạng, miếng thịt được trộn với mười loại nguyên liệu rồi đem đun nhỏ lửa, kế đó đem ướp trong nước dùng một ngày, lấy ra ướp muối cho đều, màu sắc tươi hồng, hương thơm nức mũi, gói kín trong túi giữ tươi rồi đem bán.
25 Mộc Đại ngượng ngùng lắp bắp: “Tôi… tôi sợ bị lây bệnh, tôi sẽ trọ gần nhà anh, chỉ cần anh gọi điện, tôi lập tức chạy sang. ”Cô nôn nóng tới mức giậm chân.
26 Trước khi trò chuyện chính thức, Mộc Đại gọi cho Thần Côn để dự phòng, đại ý là nếu thái độ của La Nhận không tốt lắm, mong ông thông cảm một chút. Thần Côn nói: “Ơ? La Nhận là cây thông nào? Cậu ta cũng chẳng phải bạn tốt của tôi, việc gì tôi phải thông cảm cho cậu ta? Không nghe, có gọi tới cũng không tiếp.
27 La Nhận rủ Mộc Đại ra ngoài đi dạo, đêm đã khuya, miên man suy tưởng, đêm nay cũng giống cái đêm La Văn Miểu gặp chuyện không may, toàn bộ khu vực sông Tiểu Thương yên tĩnh như không người ở.
28 Tào Nghiêm Hoa không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sau một hồi “loảng xoảng, leng keng” phá khóa thủ công, móc khóa cuối cùng cũng bật ra ngoài, vang “cách” một tiếng, của hệt như tiếng trời.
29 Nằm không thể nằm cả đời, ngồi cũng không thể ngồi cả đời, rốt cuộc cũng đến lúc phải đứng dậy thu dọn chiến trường. Chậu nước đựng miếng da đằng kia tựa như quả bom ngầm, chẳng ai dám đảm bảo mọi chuyện chấm dứt thuận lợi như vậy, La Nhận không tiện ra khỏi nhà, phía bệnh viện đành giao cho bác Trịnh lo liệu, kịp thời thông báo tình trạng của Sính Đình.
30 Chờ đợi một thời gian lâu, cơn buồn ngủ ập tới, Mộc Đại dựa vào sô pha ngủ gật, trong cơn mơ màng, dường như có tiếng “xoẹt” như tiếng xé giấy lọt vào tai.
31 Không để lại sổ tay thao tác, quy tắc sử dụng hay, những điều cấm kỵ cần tránh, cười cười ha ha rồi cưỡi Thanh Ngưu mà đi? Tào Nghiêm Hoa oán giận, sao Thanh Ngưu không lắc mình cho ông ta ngã chết luôn nhỉ?Bỗng nhiên trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, anh ta kêu to: “Tôi biết rồi, là con sói kia mở khoá Phượng Hoàng Loan!”Có thể giải thích như vậy sao? La Nhận dở khóc dở cười.
32 Thành cổ là nơi sống rất lý tưởng, quanh năm khí trời mát mẻ, không rét cắt da cắt thịt. Vào mùa này, đại bộ phận phương Bắc đang chìm trong tiết xuân se lạnh, tuyết chưa ngừng, nhưng ở nơi đây, đồng ruộng tươi tốt, rặng liễu xanh ngắt, đại thảo nguyên Shangri La tựa như tấm phông vải dùng để vẽ tranh trải rộng bát ngát, mỗi ngày, ông trời lại điểm tô cho nó bằng những gam màu sắc đậm nhạt khác biệt.
33 Thời tiết ấm lên, kéo theo đó là hiệu ứng phụ, lượt khách du lịch tới Lệ Giang cũng ngày một đông, chuyện buôn bán của quán bar như “nước lên, thuyền lên”, Mộc Đại gần như ngày nào cũng bị chú Trương sai đi hỗ trợ.
34 Vào thời điểm này, quấy rầy ai đều không hợp, Mộc Đại ôm đầy bụng tâm sự đi ngủ, nhắc nhở chính mình sáng mai phải làm hai việc. Đầu tiên, nhất định phải kể cho La Nhận và mọi người nghe về cảnh tượng mình trông thấy, quả nhiên là trông thấy trên gỗ, nhưng một hàng động vật tí hon là thế nào đây?Không sao, có thể bảo Nhất Vạn Tam đăng thread hỏi thăm, tựa như vụ “Khúc Ca Săn Bắn” lần trước, chẳng phải vừa hỏi liền ra đáp án sao?Thứ hai, cô phải nói chuyện với La Nhận, không tự ti, không kiêu ngạo, có lễ có nghĩa, hỏi anh xem rốt cuộc anh có ý gì? Phải tỏ rõ lập trường chứ, chuyện tình cảm, đen là đen, trắng là trắng, không chấp nhận mờ ám, hàm hồ.
35 Không phải cô nghĩ nhiều đấy chứ?…Cô nghĩ nhiều thật rồi. Mộc Đại đứng bất động, trong kịch bản đã chuẩn bị sẵn, sau đây, cô chắc hẳn sẽ ngẩng cao đầu, không thèm nói câu nào, nhưng hoàn toàn không phải vậy.
36 Dù đã hỏi đi hỏi lại xem cô “có chuyện gì không”, nhưng Mộc Đại đều không trả lời, cuối cùng, hai chân cô bỗng nhiên khuỵu xuống, suýt nữa ngã ra đất, nói: “La Nhận, em muốn tìm chỗ nào đó tắm rửa.
37 Vì sao không thể là mẹ ruột của mình đây? Đôi khi, huyết thống không thể đánh đồng với tình thân. La Nhận im lặng một hồi: Lúc đó, trong lòng tràn ngập khoái cảm trả thù, hiện giờ nhớ lại, đã không còn cảm giác gì nữa, không hận, cũng chẳng yêu.
38 Ký ức về dây câu cá, người rối tựa như sương mù, dần dần tụ hợp trong đầu, tim Mộc Đại đập thình thịch, lùi lại hai bước một cách vôt thức, bỗng cô va phải một người.
39 Tối hôm đó, tại sông Tiểu Thương, lúc đang vẽ tranh, trán Nhất Vạn Tam chợt đổ mồ hôi.
Anh ta sở dĩ dám vẽ Blind Writing là bởi người vẽ không chỉ dùng mắt nhìn, trong đầu sẽ có hình dung, dù nét vẽ không chuẩn xác, tổng thể vẫn biết đó là hình gì.
40 Mộc Đại vẫn trù trừ đến sáng hôm sau mới ấp a ấp úng nói với chú Trương rằng cô muốn ra ngoài.
Chú Trương im lặng hồi lâu, một lát sau mới nói: “Mộc Đại, cháu qua đây một lát, chú có chuyện muốn nói với cháu.