161 Hoa Vân Tiên xấu hổ vô cùng, không nhịn được nổi giận mắng: “Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra. ”Độc Cô Bại Thiên không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, cả thân hình mềm mại của Hoa Vân Tiên đều dán chặt vào người hắn.
162 Ma khiếu như sóng dữ từ trong cốc vang vọng hồi dài. Giáo chủ ma giáo Cái Thiên Phong ở trong phòng cảm thán: “Thế gian lại có thêm một đế cảnh cao thủ nữa rồi.
163 Hoa Vân Tiên mặc dù tức giận vạn phần, nhưng lại không có biện pháp gì, đành phải bái đường thành thân với Độc Cô Bại Thiên dưới sự chứng kiến của mọi người.
164 Trong Thiên Ma cốc cỏ xanh mơn mởn, hoa tươi đưa hương, ngoài cốc đang lúc mùa đông lạnh giá, gió lạnh rít gào, hoa tuyết tung bay, đất trời trắng xóa một màu.
165 Công lực Huyết Ma cao thâm mạc trắc khiến tất cả hoảng sợ, một cao thủ không ai đoán được công lực nông sâu thế nào đã hoành không xuất thế. Huyết Ma không giết người nhưng nơi nào đi qua đều khiến người ta sợ hãi.
166 Độc Cô Bại Thiên trở về tuy khiến cả nhà cười vui nhưng chỉ là niềm vui tạm thời, không ai quên được Tư Đồ gia ở bên kia con đường. Nhớ đến Tư Đồ Minh Nguyệt mất mạng tại Trường Sinh cốc, cả nhà lại đau lòng, thương cảm vô vàn.
167 Bất tử ma vương tái hiện giang hồ, như tảng đá ném xuống nước dấy lên ngàn tầng sóng, võ lâm vốn loạn càng thêm loạn. Nộ Đế, Huyết Đế không còn giết chóc nữa, tung tích Huyết Ma không còn, nhưng kẻ gây loạn giang hồ lại xuất hiện, ý nghĩa là gì?Hắn khiêu chiến với cả võ lâm, hơn trăm cao thủ mất tai truyền tin đi khắp nơi rằng Độc Cô Bại Thiên muốn đại chiến các lộ anh hùng thiên hạ tại Trường Sinh cốc.
168 “Hai tên các ngươi mau nói tiếp, mặc kệ hắn can ngăn hay không, không được dừng lại, bằng không … hắc hắc, hậu quả thì các ngươi biết rồi. ”“Minh… minh bạch.
169 Còn cách ước hẹn mười ngày, hắn đi quanh Trường Sinh cốc, cảm nhận dao động năng lượng trong đó. Bên ngoài tuyết bay mịt mù, bên trong hoa rơi phơi phới.
170 Độc Cô Bại Thiên đứng trên vô số thi thể, huyết vụ vấn vít trước mặt, từng giọt máu từ mái tóc hắn, từ y phục nhỏ xuống. Hắn lạnh tanh, hai mắt trống rỗng, tựa hồ nối liền với hư không vô tận.
171 Một đỉnh núi phiêu diêu đọng tuyết dầy cả thước, tòa đại điện hùng vĩ tọa lạc trên đó, là Lạc Thiên cung vang danh ngàn năm. Trên quảng trường trước cung điện, vô số đệ tử Lạc Thiên cung đang diễn luyện võ nghệ, công pháp tu luyện của môn phái này mang lại kết quả là công lực chí hàn chí âm, được coi là một môn kì công tuyệt nghệ.
172 Độc Cô Bại Thiên không chịu bỏ cuộc, dùng thần thức cảm ứng cỗ khí tức, liên tục đan kết với nó, là hình thức linh thức giao hòa. Khiến hắn kinh ngạc là cỗ khí tức hình như linh trí rất thấp, chỉ là dao động năng lượng, nhưng phát ra khí tức vô cùng quen thuộc, cảm giác tựa như lúc hắn ở cung điện dưới Thông Châu thành, phảng phất có thứ gì đó nối liền với sinh mệnh hắn.
173 “Lão quái vật. . . con mẹ nó là lão quái vật ngàn tuổi. ” Độc Cô Bại Thiên lẩm nhẩm thành tiếng, ngàn năm nay không ai ra khỏi nơi này, tuổi lão chắc phải trên ngàn, đương nhiên là một Võ thánh.
174 Độc Cô Bại Thiên tuy cả kinh nhưng vẫn muốn bật cười, Võ thánh cũng có lão vô lại như thế, quả thật chết cười. “Ha ha. . . ” Hắn bật cười vang. “Lại có Võ thánh như thế, ha ha.
175 Lãnh Vũ hoang mang rời khỏi Lạc Thiên động, từ cửa động vang lên tiếng hú lảnh lói, tuyết đọng trên Lạc Thiên phong rung động. Mười ngày trước, sát khí trong Lạc Thiên động xông lên mây, môn nhân đệ tử Lạc Thiên cung kinh hãi một thì cha mẹ Lãnh Vũ kinh hãi mười.
176 Độc Cô Bại Thiên sững người nhìn Lãnh Vũ, nàng ngượng ngập vô cùng, bởi ánh mắt mọi người đều theo hắn nhìn vào nàng. Lãnh Phong ho lên: “Mọi người dừng đứng đây nữa, Độc Cô công tử vừa thoát khốn, nhất định rất mệt, chúng ta đừng quấy nhiễu nữa, để công tử nghỉ.
177 Đế cảnh cao thủ đứng đối diện là một trung niên vẻ ngoài chỉ chừng hơn bốn mươi, đôi mắt sáng tựa sao. Tuy tùy ý đứng cạnh rừng cây nhưng khí thế trầm ngưng như núi, khiến người ta không dám coi thường.
178 Mắt đế cảnh cao thủ lóe lên thần sắc phức tạp, sau cùng không ngoái lại, bỏ chạy ngay. Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Hắc hắc, đế cảnh cao thủ bảo vệ chính nghĩa, hình tượng vô địch trong võ lâm, đại hiệp coi nhiệm vụ là diệt trừ tuyệt thế hung ma mà cũng khuất phục ma uy để sống sót, hắc hắc.
179 Nam Cung thế gia, Nam Cung Tiên Nhi vẫn đẹp rực rỡ như thế, nhưng nét mặt không giấu được nét lo lắng. Thị đứng trước song cửa nhìn tuyết rơi, mày ngài lúc chau lúc giãn, tựa hồ đang suy tư.
180 Đại tuyết tung bay, băng phong ngàn dặm, phía bắc Thanh Phong đế quốc chìm trong màu tuyết trắng. Gió bấc gào rú, hơi lạnh thấu xương, lòng người võ lâm Thanh Phong đế quốc càng lạnh hơn.