41 Xuất hiện trước mắt Mặc Phi là một luồng sương đen như ẩn như hiện, trôi nổi giữa không trung, giống như có sinh mệnh vậy. Vẫn còn một người không được siêu độ sao?“… Người trong tộc của ngươi đều đã đi rồi, vì sao ngươi còn chưa rời đi?” Mặc Phi hỏi.
42 Sau khi trở lại Vương phủ từ Bình Nguyên Tử Vong, Vu Việt nán lại quân doanh trong một thời gian dài. Mặc Phi biết, vì cuộc viễn chinh, hắn phải chỉnh đốn việc huấn luyện binh lính và quân đội nhanh chóng, chậm nhất là sang năm, phải phát động cuộc chiến.
43 “Chủ công, buông Phù Đồ ra, Phù Đồ sẽ coi như đêm nay chưa xảy ra chuyện gì cả. ”“Như vậy còn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì ư?” Vu Việt cười nhạo, “Phù Đồ, có đôi khi ngươi thật sự thực sự rất giảo hoạt!”Từ đâu mà nói như thế! Mặc Phi tuyệt không thừa nhận trách móc này.
44 Mùa thu năm đầu tiên của Tấn Tân, hai nước Khánh, Cảnh chính thức khai chiến, Cảnh Quốc lo sợ thực lực của Khánh Quốc, áp dụng sách lược phòng thủ kiên cố, phái đội quân hùng hậu ra canh gác những nơi trọng yếu, đợi cho quân Khánh bị hao tổn trong trận chiến sẽ tùy thời mà phản công.
45 Sau khi phòng thủ của thành Thái Duyên phải chịu đủ các loại quấy rầy cực kỳ tàn ác mỗi đêm của Sóc Vưu, rốt cuộc trước khi sụp đổ đã hướng sang Lâm Thành bên cạnh mà cầu viện, vốn dĩ vì chống đỡ đại quân Vu Việt, U Vương đã phái ra rất nhiều binh mã tiến đến trợ giúp, nhưng mà Thái Duyên không phải là yếu địa quân sự, binh mã đóng ở đây chỉ có hai vạn quân, sức chiến đấu này lại không thể so sánh với binh mã của Vu Việt, điều duy nhất có thể dựa vào đó là thành trì.
46 Ba vạn quân cứu viện tiến đến thành Thái Duyên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thừa dịp các thành trì còn lại của U Quốc còn chưa biết được tin tức, Vu Việt dẫn dắt binh mã, lấy tốc độ nhanh chóng bất ngờ tấn công vào Nguyên Châu cùng với vài toà thành lân cận, dứt khoát đánh cho U quân liên tiếp tháo chạy, trong quá trình dồn ép đến gần Lạc Châu, quân binh coi giữ mấy toà thành nhỏ, kẻ thì bỏ thành chạy trốn, kẻ thì chủ động đầu hàng, đối với binh lính đầu hàng, Vu Việt cũng không đuổi tận giết tuyệt, nhưng quân dân mà có ý đồ phản kháng hoặc là chạy trốn thì sẽ bị chém giết toàn bộ.
47 Sáng sớm, Mặc Phi tỉnh lại từ trong giấc mộng, một đêm duy trì tư thế cuộn mình, cả người đều đã cứng ngắc. Nàng loạng choạng đứng lên, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, không biết phiến rừng cây xanh um trước mắt này rộng bao nhiêu? Đêm qua chạy vội vàng, không phân biệt phương hướng cẩn thận.
48 “Chuẩn bị nữ trang cho Phù Đồ không phải là do tại hạ cố ý muốn nhục nhã đâu. ” Sau khi Tê Túc ngồi xuống đã nói như thế. “Ồ? Vậy thì là vì sao?” Mặc Phi từ chối cho ý kiến, nhưng thật ra đáy lòng đã yên tâm, ít nhất thì không phải đối phương phát hiện ra thân phận nữ nhi của nàng.
49 Mặc Phi còn chưa đáp lời, Tê Túc đã nói trước: “Tướng quân, Tê Túc muốn thảo luận một chút với ngài về sách lược thủ thành kế tiếp. Như vậy…”Địch Kha dừng một chút, nói: “Được rồi, chính sự quan trọng hơn.
50 Tới phủ Thái Thú, Tê Túc giúp đỡ Mặc Phi xuống xe, đi vào trong phủ theo hướng dẫn của người hầu. Mặc Phi vẫn mang mũ sa trên đầu, không thấy rõ hoàn cảnh bốn phía, chỉ đó điều những âm thanh thăm hỏi, trò chuyện không dứt bên tai, đồng thời nàng còn cảm thấy nhiều tầm mắt biết nói di chuyển ở trên người.
51 Mặc Phi nín thở, yên lặng lắng nghe, cửa gian bên ngoài mở ra rồi đóng lại, sau đó truyền đến giọng nói của một người nam nhân: “Phù nhi cô nương, vì sao không đốt đèn? Cô nương đã ngủ chưa?”Trong lòng Mặc Phi run lên, người tới đúng là Thái Thú Hà Dũ.
52 Nhân lúc rảnh rỗi, Mặc Phi hỏi thăm Tê Túc về một số tin tức của giới quyền quý và các chi tiết cần phải chú ý trong yến hội của Thế tử. Tê Túc cũng không giấu diếm gì, có thể nói được thì đều nói, phần sau hắn còn đặc biệt nói một câu: “Trong yến hội của Thế tử có thể sẽ mời người hiến nghệ.
53 Chơi cờ với Mặc Phi, Địch Kha mới biết kỳ nghệ của nàng không phải chỉ có động tác đẹp mắt, mà là thực lực thật sự. Hắn nhìn bàn cờ, đột nhiên mở miệng nói: “Ngày hôm trước Thái Thú cho tại hạ mượn binh mã của hắn.
54 Hôm nay, Mặc Phi đang hóng mát ở phòng khách thì thấy Tê Túc đi đến, sắc mặt ngưng trọng. “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc Phi dò hỏi. Tê Túc do dự rồi nói: “Phù nhi còn nhớ vị Tằng tiên sinh đột nhiên bị phát bệnh trong yến hội lần trước của Thế tử hay không?”Mặc Phi gật đầu: “Nhớ rõ, bệnh tình của hắn thế nào?”“Ta không rõ bệnh tình của hắn, nhưng mà mấy ngày gần đây lại liên tục có vài người xuất hiện tình huống giống như vậy.
55 “Thay cái này đi. ” Tê Túc mang đến một bộ nam trang và mũ đội của văn sĩ, nói với Mặc Phi. Mặc Phi nhìn hắn vài lần, không nói thêm cái gì, chỉ cầm y phục rồi đi tới phía sau bình phong.
56 * Khóa hồn khấu: Vòng, móc khóa hồn. Đám địch binh ở trước mắt Mặc Phi ngã xuống, chỉ mới vài phút đồng hồ, nàng đã lấy đi hơn mười mạng người. Vây binh vừa rồi vẫn còn vô cùng hung ác, giờ phút này, trong đầu bọn họ đều dâng lên ý nghĩ thoái lui.
57 Mặc Phi đi trên ngã tư đường của thành Trung Đô, trải qua cuộc chiến công thành kịch liệt ngày hôm qua, thương vong trong thành thảm trọng, tuy rằng thi thể đều đã được chuyển đi, nhưng trên mặt đường và vách tường vẫn còn lưu lại vết máu loang lổ.
58 Đối với việc chiêu an sĩ tộc Trung Đô, Mặc Phi vẫn chưa đích thân tham dự, dù sao thì trước đó không lâu, nàng vừa mới mặc nữ trang chạy một vòng quanh bọn họ, bây giờ mà lại xuất hiện với nam trang, cho dù chỉ có mấy người trong đó nhận ra nàng, cũng đều có thể dẫn tới không ít phiền toái.
59 Công tác tiến hành thuyết phục mấy toà thành của Vu Việt có vẻ thuận lợi, trong một tháng, mấy sĩ tộc đã lợi dụng lực ảnh hưởng lần này, lần lượt thuyết phục Bích Nha, Thuần Lưu, Kiềm Phác, v.
60 Qua gần hai canh giờ, đám người Vu Việt đã cứu về mấy ngàn binh sĩ, cộng thêm với những người tự mình bò lên bờ sau đó, cuối cùng chỉnh hợp lại không đến hai vạn người và một ngàn con chiến mã, không tính những binh lính bị tách ra đến nơi khác, trước mắt, Vu Việt đã trực tiếp tổn thất một ngàn kỵ binh, bốn vạn bộ binh, lương thảo cũng bị hủy hoại trong nháy mắt, nếu không phải ai cũng mang theo một ít lương khô bên người, bằng không thì không đến hai ngày sẽ phải đói chết một mảnh.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn
Số chương: 400