41 Nếu trong tình huống bình thường, thì chín viên băng phách ngàn năm này đủ giết Đoan Mộc Vũ tới mấy ngàn lần. Sau đó còn đóng băng thi thể hắn tới vài ngàn năm cũng không thay đổi.
42 Ánh trăng trong trẻo chiếu rọi, màn đêm đen đặc như dòng nước. Một luồng quang hoa nhàn nhạt từ từ phiêu tán trong đêm tối yên tĩnh. Những nơi nó đi qua bất kể là cỏ cây hay là núi đá đều bị bao phủ thêm một tầng băng sương trắng noãn.
43 "Trấn Hồi Long? Không dối gạt tráng sĩ, bọn tôi phụng mệnh cấp trên từ Đại Doanh Lam Sơn tới đây để điều tra chuyện về trấn Hồi Long. Bởi vì tình báo nói rằng bên trong trấn có phản tặc tụ tập, nhưng không ngờ bên trong lại không hề có một bóng người nào.
44 Tiếng bước chân ầm ầm phá tan không gian yên tĩnh của buổi sớm mai. Mặc dù lúc này là buổi sáng nhưng trên trời vẫn dày đặc mây đen, hắc khí lượn lờ khắp nơi.
45 Đám người Từ Trần Phong quay mặt nhìn nhau một cái, rồi quyết định bỏ Hắc Phong Kỵ và một phần quân nhu lại. Lý do Đoan Mộc Vũ bắt họ làm như vậy bởi vì ngọn núi phía trước vừa cao vừa dốc, cây cối um tùm, cỏ dại mọc khắp nơi, căn bản không có đường để đi.
46 Kế tiếp, Đoan Mộc Vũ lại dùng phương thức lúc trước, tiếp tục vẽ hình ma thần ba đầu lên hai khối hàn ngọc khác. Chỉ khác một chi tiết là vũ khí trong hai ma thần ba đầu này không giống như trước.
47 Chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn vậy mà binh khí quen thuộc của hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc đã nhanh chóng thay đổi về chất, biến thành thần binh chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết.
48 "Chuyện gì xảy ra vậy?" Đến lúc Đoan Mộc Vũ chạy về tới khe núi thì phát hiện ra xung quanh đây chẳng hề có bóng yêu binh, còn đám người Từ Trần Phong thì đã sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch.
49 Cơn gió thổi qua, mang tro bụi bay khắp trời. Lớp tro bụi xám đen phủ khắp mặt đất. Những cọng cỏ mảnh khảnh co rúm lại, nghiêng ngả như không còn chỗ dựa.
50 "Đừng nhiều lời vô ích nữa! Nếu ngươi không muốn chết hãy tranh thủ khoảng thời gian này để khôi phục pháp lực đi!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói một câu, sau đó không thèm để ý tới thanh niên mặc áo trắng này đang kinh hãi này nữa.
51 "Thi triển Phong Nhận thêm một lần nữa đi!" Đoan Mộc Vũ tiện tay ném lao đánh bay hai con yêu binh ra khỏi tường đá. Hắn quát bảo người thanh niên mặc áo trắng đang ngồi co quắp dưới đất bên trong tường đá.
52 Ngay tại thời điểm này mà Đoan Mộc Vũ vẫn không hề bối rối, tay phải tiếp tục niệm quyết, thúc dục toàn bộ những ngọn Chuẩn Mộc lao đồng loạt bắn tới.
53 Vừa trở về phía sau tường đá, Đoan Mộc Vũ lập tức đi thăm ba người bị trọng thương khi trước. Lúc trước hắn truyền cho bọn họ một tia mộc linh khí, cho nên thương thế cũng đã ổn định lại.
54 Đám người Từ Trần Phong vẫn ở một bên chú ý từng cử động của Đoan Mộc Vũ, chẳng qua bọn họ càng xem lại càng thấy thần bí. Cho đến lúc Đoan Mộc Vũ dùng pháp lực rèn xương sống của yêu lang thành thân cung thì bọn họ mới hiểu chuyện gì xảy ra.
55 Suốt một đường đi lên phía bắc, những nơi bọn họ đi qua đều đã hoàn toàn biến đổi. Trận cháy rừng dữ dội lúc trước đã biến dãy núi xanh ngắt này thành một khu vực đầy tro bụi, thỉnh thoảng lại có thể bắt gặp thi thể dã thú đã bị thiêu cháy thành than.
56 Nhìn thấy Cảnh Chung lấy ra một miếng hàn ngọc thượng phẩm nặng chừng mười cân, trong mắt Tín Dương liền hiện lên cái nhìn nóng bỏng lộ liễu. Bởi vì một miếng hàn ngọc thượng phẩm lớn như thế lại không có bất kỳ tỳ vết nào, thừa sức bán được giá năm trăm huyền tinh trở lên ở Thất Bảo Linh Lung Địa.
57 Rốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng không phải là thần tiên mà có thể liệu sự như thần, biết trước được mọi thứ. Cho nên đương nhiên hắn không thể nào ngờ Cảnh Chung lại phạm phải sai lầm vô cùng ngu xuẩn như vậy.
58 Thấy Tín Dương lui lại, trong lòng Đoan Mộc Vũ buộc phải đánh giá ả cao hơn một bậc. Mặc dù ả đê tiện, nhưng quả thực không thể xem thường. Sách lược lấy lui làm tiến này, đích xác là lựa chọn tốt nhất trong tình huống hiện giờ.
59 "Ha ha, thú vị thật! Ngươi đoán đúng rồi!" Khô Mộc cười ha ha hai tiếng, đôi mắt nhỏ sắc bén bắt đầu săm soi lũ sói băng mà đám người Đoan Mộc Vũ đang cưỡi.
60 Mọi người nhằm thẳng về phía nam mà đi. Một ngày sau, họ đã tới trên đỉnh của một ngọn núi. Ở đấy có thể trông thấy cảnh tượng mặt nước rộng tám trăm dặm của Tích Nguyệt Hồ đằng xa.