141 Tuy trong lòng Đoan Mộc Vũ cảm thấy kinh ngạc nhưng hắn cũng không quá quan tâm tới điều này bởi dù sao đám yêu ma quỷ vật này cũng hiện thân ở phụ cận Thất Tinh Môn, vì thế tự nhiên sẽ có người tu hành của Thất Tinh Môn đến diệt trừ.
142 Thấy Đoan Mộc Vũ im lặng thừa nhận, tam sư tỷ mới khẽ mỉm cười rồi ưu sầu nói: "Lúc trước ta âm thầm phụng mệnh sư tôn, bí mật ra ngoài điều tra một vụ án tại Tích Nguyệt Hồ mấy năm trước thì bỗng nghe nói ngươi chọc vào tai họa, chẳng những bị tà tu Hắc Thành đuổi giết mà ngay cả người của Cửu Dương Sơn cũng muốn tìm ngươi.
143 Biệt viện Tiều Sơn vẫn như xưa, không có biến hóa gì quá lớn. Chính xác mà nói thì nơi đây vẫn hoang vu như cũ, chỉ có mười căn phòng đơn sơ dựng từ đá tảng đứng thẳng ở nơi đây.
144 Đoan Mộc Vũ vung tay lên, sáu luồng hàn khí lạnh như băng liền đông cứng đám người Từ Trần Phong đang sắp không chịu đựng được nữa lại, sau đó tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp vang lên.
145 Trong nháy mắt khi Đoan Mộc Vũ hợp nhất cùng Phi Vũ Kiếm hạ xuống mặt đất thì phụ nhân kia cũng đã tích súc công kích của mình đến cực điểm. Chỉ thấy ba đạo quang hoa từ trên trời giáng xuống, nối tiếp lẫn nhau như sông lớn chảy cuồn cuộn không thể nào dừng, giống như một con rồng đang nổi giận.
146 "Đoan Mộc sư huynh, sơn môn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Lam Mị nhỏ giọng hỏi, mặc dù nó chỉ mới mười hai tuổi nhưng không giống nhóc mập, rất nhiều chuyện có thể hiểu được.
147
148
149
150
151
152
153
154
155
156
157
158
159
160 Đám người Trần Vũ vẫn bám theo phía sau Đoan Mộc Vũ ba ngày, dĩ nhiên bọn họ không rõ chuyện gì, nên cũng không dám làm, mà cứ thả ra Truyền Âm Phù trở về Lạc Tinh Tông để điều tra chuyện này thật giả ra sao, cho đến khi xác nhận là Lạc Anh tự mình hạ lệnh, đám người Trần Vũ cực kì không cam lòng thối lui, dù sao bọn họ dù lớn lối thế nào, nếu vô cớ xuất binh, cũng không cách nào cường ngạnh động thủ, nếu tương lai Lạc Anh truy cứu chuyện này, bọn họ cũng sẽ chịu không nổi.