121 Thấy ba người Thần Phong cực kỳ chật vật, Đoan Mộc Vũ chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười. Nếu thật sự truy cứu những chuyện như thế này thì sẽ chẳng có quan hệ gì tới mình cho nên hắn vẫn ung dung như thường, tiếp tục đi xuống Hỏa Lôi Nhai.
122 Nghe Liễu sư tỷ giải thích xong, trong lòng Đoan Mộc Vũ khẽ động. Lại là mảnh vụn Yêu Thạch! Hắn vẫn cho rằng mảnh vụn Yêu Thạch lúc trước là do Yêu Tộc tung ra để khuấy lên phong ba trong Nhân Giới.
123 Chẳng mấy chốc đám người Lạc Tinh Tông đã ngự kiếm lên đến độ cao ba ngàn trượng. Hiện giờ đã ở trên không cách mặt đất cả vạn trượng, ngay cả tầng mây cũng đã nằm ở dưới chân.
124 Mặc dù tốc độ bay của Tật Phong Kiếm Trận cực nhanh nhưng cũng phải sau mười canh giờ mới tới được Bắc Hải. Tuy nhiên Bắc Hải lại được xem là vùng tiếp giáp với khu vực man hoang nên Liễu sư tỷ và Lan Đình không dám có bất kỳ hành động sơ suất nào.
125 Bởi vì làn sương mù màu xanh tràn ngập không trung, không hề thấy điểm cuối nên hai người Lan Đình cùng Liễu sư tỷ cũng ngưng đả tọa tu luyện. Song hai người chỉ có thể cảm ứng được một chút yêu khí trong làn sương kia chứ không hề biết nguyên nhân chuyện này là thế nào.
126 Điều Đoan Mộc Vũ nghĩ đến trước tiên không phải là dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phía Bắc, lấy mảnh vụn Yêu Thạch sắp xuất thế bỏ vào trong túi mà là quay đầu bỏ chạy! Bởi vì ba động vừa rồi vô cùng kinh khủng, mảnh vụn Yêu Thạch này tuyệt đối không phải là một khối nhỏ đơn giản! Trên đó chắc chắn ẩn chứa lực lượng kinh khủng, không biết mạnh đến cỡ nào? Lúc này chạm vào, đừng bảo là hắn mà ngay cả một cao thủ cảnh giới Tử Khí cũng xong đời! Một khối mảnh vụn Yêu Thạch như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà hắn có thể nắm giữ! May mà Đoan Mộc Vũ có lịch duyệt của Yêu Đế kiếp trước, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới tình hình sẽ thành ra như vậy.
127 Tử Mục yêu cầm là một con La Yếm Hỏa Bằng cực kỳ hung ác! Trừ thân thể là thân đại bàng ra thì lại có đến hai cái đầu, hơn nữa cũng không phải đầu chim mà ngược lại giống như ác quỷ vậy, xấu xí vô cùng.
128 La Yếm Hỏa Bằng có trí tuệ không kém nhân loại bao nhiêu nên nó tuyệt đối không ngờ rằng Đoan Mộc Vũ trong mắt nó như con kiến bé nhỏ lại dám to gan lớn mật như thế! Kinh ngạc trong nháy mắt, La Yếm Hỏa Bằng gầm rú cuồng bạo một tiếng.
129 Thấy một màn này, Liễu sư tỷ đang bảo vệ đám đệ tử Lạc Tinh Tông bị trọng thương ở phía sau cũng ngây dại. Nàng có tu vi cảnh giới Linh Thai, theo lý thuyết thì tương đương với yêu cầm cảnh giới Tử Mục nhưng vái tình hình phát sinh, đặt mình vào vị trí ấy thì cũng không phải là đối thủ con yêu cầm kia chứ huống chi là Hạ Mạch Nhiên luôn khiến mọi người chán ghét và thống hận.
130 Lúc này, chính bản thân Đoan Mộc Vũ còn rõ ràng mọi chuyện hơn so với bọn họ cho nên hắn không hề do dự mà xuất ngay một Băng Giáp Thuật bảo vệ cả ba người.
131 "Đúng vậy, Liễu sư tỷ! Hai người mau đi đi, không cần phải để ý đến chúng tôi nữa! Sống đến lúc này chúng tôi đã quá may mắn rồi, bất kể là kiếp này hay kiếp sau thì người cũng là sư tỷ của chúng tôi! Đại ân của tỷ, kiếp sau xin báo đáp!".
132 "Ngao!" Con gấu đen này là yêu thú cấp Xích Mục nên trí tuệ cũng tương đối bằng nhân loại. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, lông gấu toàn thân dựng ngược cứng rắn như dùi sắt.
133 Chỉ thấy trong Bắc Hải mênh mông cuồn cuộn xuất hiện thêm một cơn lốc xoáy màu đen, từ bên trong lốc xoáy truyền ra ba động kinh khủng kia. Nó tối đen như mực, không cách nào cảm ứng được bên trong là vật gì! Song bên ngoài lốc xoáy lại là mùi máu tanh ngập trời, chính là thủ phạm khiến yêu thú phát điên.
134 Đoan Mộc Vũ không nghĩ tới việc Liễu Lịch lại dễ nói chuyện như vậy! Hắn cứ tưởng rằng nàng sẽ xem hắn là hung thủ sát hại Hạ Mạch Nhiên cơ. Hắn xoay người chỉ thấy Liễu Lịch dùng vẻ mặt đầy mong đợi nhìn mình, ánh mắt sáng ngời lung linh như ánh mặt trời buổi sớm, tinh khiết không một tia vẩn đục! Thế nhưng khi hắn vừa đối mắt nàng thì liền vội vàng tránh đi, đâu còn hình tượng quyết đoán, thủ đoạn mạnh mẽ lúc trước? Đương nhiên Đoan Mộc Vũ biết rõ nguyên nhân của chuyện này thế nhưng trái tim hắn đã bị phong ấn cùng với Phi Vũ kiếm cho nên không hề có chút gợn sóng nào trong lòng.
135 Rốt cục đám người Vô Cực Môn cũng xông vào làn khí nồng đậm huyết tinh, từ từ di chuyển vào trong Cô Thành. Lúc này Cô Thành đã sớm không còn bộ dáng như trước; tất cả kiến trúc đều đã bị phá hủy, xung quanh không thấy một bóng người, chỉ còn lại mười cây cột đá thô to cứng rắn vẫn đứng hiên ngang trong mua gió dữ dội.
136 Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch vẫn bị giám thị trong doanh địa như cũ. Liễu Lịch cảm thấy hơi lo lắng, tuy nàng giận đám người Lan Đình và Trình Bân nhưng lần này ra ngoài thi hành nhiệm vụ nàng chính là người dẫn đội.
137 "E rằng Tôn Kiền sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sau này sẽ tìm ngươi tỷ thí công khai. Thậm chí cả đám đệ tử Vô Cực Môn kia cũng sẽ lấy việc đánh bại ngươi làm mục tiêu!" Sau khi rời khỏi doanh địa của Vô Cực Môn, Liễu Lịch mới cười nói.
138 Nghe Chu Việt nói vậy, đám đệ tử Vô Cực Môn liền thúc dục kiếm khí, từng người lăng không tiến về phía căn nhà đá. Bọn họ cũng không tin bởi vì buổi chiều hôm qua bọn họ đã xem xét kỹ toàn bộ căn nhà đá này, ngay cả thi thể bên trong đều bị đốt cháy.
139 Trong nháy mắt, Đoan Mộc Vũ chỉ cảm thấy như mình bị rơi xuống từ độ cao trăm ngàn trượng, bản thân như đang bị rơi vào tâm trái đất. Đến lúc này, hắn mới biết được phong ấn trong nhà đá này hẳn đã bị phá giải gần tám phần, vượt xa dự tính của hắn! Thế nhưng người tạo ra phong ấn lúc đầu cũng thực là lợi hại! Ngay cả năm mươi tám người đá cường đại mai phục ở đây hẳn không ai biết được chứ nếu không những người đá kia sao có thể biến thành cột đá chống đỡ cho cả Cô Thành cơ chứ.
140 Trong lòng xuất hiện gợn sóng, tuy khiến Đoan Mộc Vũ nhất thời ngây ngẩn nhưng hắn nhanh chóng đã khôi phục lại như thường. Thời gian cách xa đã quá lâu, cũng phải tới vài ngàn năm! Trong quãng thời gian ấy, ít nhất hắn cũng đã chuyển thế hơn mười lần, hơn nữa trên đời này người giống người cũng chẳng phải là chuyện lạ.
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 29