101 "Mọi chuyện hình như quá mức dễ dàng!" Đoan Mộc Vũ và Tô Mộ Huyền nhìn nhau, đều cảm thấy có điểm gì đó không ổn. Bởi vì nếu lão đạo sĩ kia là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện, tại sao có thể dễ dàng bị người khác tìm ra chỗ ẩn thân như thế? "Chúng ta cũng ra sau núi xem sao!" Tô Mộ Huyền trầm giọng nói.
102 Đoan Mộc Vũ vừa nói xong liền vang lên thanh âm móng vuốt cào vào vách đá, tựa hồ như có yêu thú nào đó xuất hiện! "Hắc hắc, tình hình này không biết phải nói sao đây! Bỗng nhiên, ta nhớ tới câu “đóng cửa thả chó”.
103 "Số Mệnh Thạch là vật gì? Là pháp bảo do tà tu luyện chế sao?" Giờ phút này, năm người Tu Đồng Túy đã hoàn toàn quên chuyện Đoan Mộc Vũ chỉ có tu vi Tàng Phong.
104 Mặc dù nói như thế nhưng năm người Tu Đồng Túy dù sao cũng là người tài cao gan lớn. Đầu tiên, bọn họ xuất ra một đạo pháp thuật phòng ngự để bảo vệ bản thân, sau đó liền thúc dục kiếm quang cùng xông lên phía trước.
105 "Sau này, Đoạn Thiên Đồ một lần nữa thành lập ra Hắc Thành. Thủ đoạn của hắn quả thực rất cao, có thể gầy dựng Hắc Thành từ một mình hắn. Chỉ trong thời gian ngắn ngủn hai trăm năm, Hắc Thành đã có thực lực đối đầu cùng Hắc Uyên, Tử Cốc.
106 Lời nói của Đoan Mộc Vũ cực kỳ lạnh nhạt, cộng với vẻ mặt luôn luôn bình thản của hắn đã khiến đám người Tu Đồng Túy cảm thấy vô cùng quỷ dị. Càng hoang đường hơn chính là Đoan Mộc Vũ không hề phản bác, dựa theo suy luận của bọn họ mà nhận.
107 Bốn người Tu Đồng Túy cuối cùng cũng đều theo chân Đoan Mộc Vũ quay lại quáng mạch Tam Âm Thạch. Lúc này, mặc dù trong lòng bọn họ vẫn đang hoài nghi Đoan Mộc Vũ nhưng đã không chắc chắn như trước nữa bởi vì nếu hắn thật sự là thủ phạm thì đã không dừng tay mà lập tức khử bọn họ rồi.
108 "Sư đệ!" Hét lớn một tiếng, Tu Đồng Túy vội vàng muốn nhào tới. "Chậm đã!" Đoan Mộc Vũ đột nhiên quát. "Đây là Âm Ảnh Chi Độc, mà lại là loại đặc chế; bên trong luôn được gieo trứng của Thạch Ảnh Thú! Nếu ngươi đến gần cũng sẽ gặp phải hoàn cảnh như vậy!" "Âm Ảnh Chi Độc là cái thứ quỷ gì vậy?" Tu Đồng Túy trợn tròn mắt vì hắn hoàn toàn chưa nghe nói về loại chất độc này.
109 "Thật thông minh! Không sai! Ta chính là Ma Lang Quân hàng thật giá thật. Xem ra thời điểm vừa rồi ngươi hỏi thăm thằng ngốc Tu Đồng Túy nên đã đoán ra đúng không.
110 "Lần này chắc hẳn chết rồi. . . " Trong đầu Đoan Mộc Vũ là một đống hỗn độn. Hắn vừa tỉnh dậy trí từ trong cơn mê, trí nhớ lập cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu.
111 Sau khi ảo cảnh biến mất, pháp lực giống như cơn lũ trong cơ thể Đoan Mộc Vũ dần dần bình ổn lại. Nó cũng giống như một con sông lớn, khi chảy thì sang trái ngả phải, cuốn hết mọi thứ trên đường đi, một đường chảy ra biện rộng; nhưng khi ra biển thì an ổn lại vì biển rộng lớn, không còn bất cứ thứ gì cản trở! Đây cũng chính là cảm giác của hắn lúc này.
112 Mười ngày sau, khi Đoan Mộc Vũ vừa bay qua một dãy núi cực kỳ to lớn thì khung cảnh trước mắt rộng mở. Phía trước có rất nhiều ngọn núi vây quanh một một cái hồ phản chiếu trời xanh mây trắng, giống như một mặt gương màu lam khổng lồ.
113 Bốn trăm năm mươi viên huyền tinh cũng có thể xem như một món tài phú rất lớn, cho dù với người tu hành thì cũng rất đáng kể vì linh khí ẩn chứa bên trong huyền tinh đủ để người có tu vi Động Huyền tu luyện liên tục trong một trăm ngày.
114 Rời khỏi tầng thứ ba của Thất Bảo Lăng Lâu, ánh mắt Đoan Mộc Vũ chuyển sang lạnh lẽo trong tức khắc. Quả nhiên Số Mệnh Thạch không hề bị tổn hại, hơn nữa Tô Mộ Huyền còn có đồng bọn.
115 Sau khi an trí chỗ ẩn thân thật tốt thì việc thứ nhất Đoan Mộc Vũ cần phải làm là nắm chặt thời gian luyện chế thanh kiếm cho mình. Mặc dù hắn tự phụ nhưng bây giờ trong tay không có Cầu Mộc Cung nên chiến lực cũng yếu bớt một nửa.
116 Một luồng bông tuyết tinh tế xoay tròn, thoải mái bay lượn trên hàn băng trong suốt. Không màng tới cái lạnh thấu xương, không để ý tới sắc thái đơn điệu; chăm chú như thế, nhẹ nhàng như thế giống như tình nhân liếc mắt đưa tình, lại như những sợi tóc mỏng manh tung bay theo gió.
117 Xác định phương hướng đại khái xong, Đoan Mộc Vũ liền lưu lại trên ngọn núi hoang vắng này để canh me bắt cóc một người xui xẻo rồi áp dụng đại kế thoát thân.
118 Tiếp theo, Đoan Mộc Vũ xem xét túi trữ vật của người này một chút. Kết quả khiến hắn có phần bất đắc dĩ! Người này đúng là nghèo rớt mồng tơi, thân là người tu hành cảnh giới Động Huyền nhưng trong tay chỉ có hai mươi viên huyền tinh.
119 Người này hẳn muốn dùng Hạ Mạch Nhiên mềm yếu đần độn để nâng cao uy phong của mình đây! Mà tình huống thực sự cũng đúng như thế vì hắn sẽ nhận được ưu ái của đông đảo sư tỷ, sư muội! Nam nhân mà, tất nhiên phải đỉnh thiên lập địa.
120 Ả kia vừa mới nói xong, đám nam đệ tử Lạc Tinh Tông bị Đoan Mộc Vũ đánh cho lăn lóc trên đất cũng tranh nhau lên tiếng chứng nhận. Chỉ trong thời gian ngắn mà qua lời kể của bọn họ Đoan Mộc Vũ đã biến thành người không chuyện tệ hại nào không làm, tội ác tày trời.