41 Tay dắt theo một đứa bé không có tinh thần, Điện Vũ hoàn toàn không hề chú ý tới phía trước có người đi đến, ngay lập tức đã bị người ta đánh ngã xuống đất.
42 Mính Hương Lâu là tiểu quan viện lớn nhất nổi danh nhất tại Phong Duyên Thành, vì để thỏa mãn sở thích của các vị khách nhân, trong lâu có đủ loại hình mẫu, quyến rũ có, yêu mị có, thành thuần thậm chí là tiểu quan cực kỳ non nớt cũng có.
43 Mái tóc được nhuộm đen bằng thuốc nhuộm đặc biệt bay phất phơ theo cơn gió ngoài cửa sổ, cởi ra bộ quần áo đỏ thường ngày, trên người mặc một kiện trường bào màu trắng nho nhã.
44 Oanh—Tiếng nổ mạnh đến kinh thiên độc địa, Mính Hương Lâu banh mái, hiện trường nháy mắt trở nên hỗn loạn, kẻ kinh hoảng chạy trốn, người hoảng sợ thét chói tai.
45 Lúc Đoan Mộc Ngưng còn ở hiện thế là bảo bối được chúng thần tiên phủng ở trong tay che chở, khi bước vào đại lục Thiên Vực, lại được Phong Vô Uyên yêu thương, chưa từng chịu lấy một tia thương tổn ủy khuất.
46 “Thật sự là không thể tượng tượng được đường đường là Phượng Quân Phượng tộc cự tuyệt vô số người ái mộ, cư nhiên lại đi thích cái bọc thịt nhỏ. ” Lời nói trêu chọc vang lên từ miệng thành chủ Phong Duyên Thành.
47 Bầu trời bên ngoài dần dần biến lượng, ánh sáng nhu hòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, phân tán ở trên giường. Ở trên giường có hai bóng dáng một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ, nam tử thân hình thon dài mái tóc đỏ chói như lửa, còn đứa nhỏ bị hắn ủng trong ngực lại có một mái tóc đen nhánh, gương mặt xinh đẹp lóa mắt cực hạn dẫn nhân.
48 Trên người mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, mái tóc đen thuộc loại nổi bật ở đại lục Thiên Vực này cũng đã được nhuộm thành màu lam nhạt, gương mặt nộn nộn mềm mại, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, Đoan Mộc Ngưng được không ít người chú ý tới.
49 Đoan Mộc Ngưng cho dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến “hung khí” cư nhiên chỉ là một hạt dẻ nho nhỏ. Đưa tay lấy hạt dẻ trên tay Phong Vô Uyên, lại nhìn đôi mắt tò mò của hắn, Đoan Mộc Ngưng chỉ biết, người thế giới này hình như không biết hạt dẻ là cái gì.
50 “Lão gia gia, người không sao chứ?”Thanh âm non nớt vang lên, ánh vào đôi mắt thất kinh của ông lão là khuôn mặt con nít nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp. Lão nhân sửng sốt, rất nhanh liền hồi thần: “Không có việc gì….
51 Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng ở phố xá sầm uất nhìn thấy ông lão bị quý tộc khi dễ, lại gặp được “hạt dẻ” chưa từng gặp qua. Vì thế, dưới sự giựt dây của Đoan Mộc Ngưng – đứa nhỏ luôn quan tâm người khác cùng tham ăn vô độ, Phong Vô Uyên liền mang y đến chỗ ông lão sống.
52 “Cái này cho ta thật sao?”Đoan Mộc Ngưng hai mắt lòe lòe sáng nhìn cái sọt đan bằng cành trúc chứa đầy hạt dẻ thơm ngào ngạt. “Tiểu công tử ngươi đã chỉ cho chúng ta biết cách rang hạt dẻ, sau này chúng ta sẽ không sợ bị đói, không có tiền xem bệnh nữa, đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, mong tiểu công tử nhận lấy.
53 Lão bản dưới tình huống cực kỳ bi thương khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng đã dọn lên được một bàn đồ ăn theo yêu cầu của Đoan Mộc Ngưng, nhìn mặt bàn bày một đống đồ ăn xinh đẹp tinh xảo mỹ vị thơm ngào ngạt, khuôn mặt tươi cười của Đoan Mộc Ngưng càng thêm sáng lạn.
54 Lúc kẻ bắt Đoan Mộc Ngưng phá cửa sổ đào tẩu, Phong Vô Uyên nhanh chân xông tới, nhưng nhóm vũ giả kia còn nhanh hơn, lắc vòng tay một cái, đem hơn mười cái kim bạc nhỏ thật nhỏ bắn về phía Phong Vô Uyên.
55 Lúc Phong Vô Uyên bị vũ giả ngăn trở, Đoan Mộc Ngưng đã bị tên kia túm đến con đường nhỏ trong khu rừng tăm tối bên ngoài Phong Duyên Thành ẩn nấp. “Ô ô…… Buông ra…… Buông……” Bị vũ giả vác lên vai, cái bụng bị bả vai của đối phương chọc đến đau nhức, Đoan Mộc Ngưng ô hô khóc, nước mắt tuôn ra như mưa, một giọt một giọt rất nhanh rơi xuống, tay chân nhỏ bé không ngừng vùng vẫy, giãy dụa, nhưng lại bởi khí lực không đủ mà xụi lơ.
56 Mộc Thương Lãng ngồi xổm nhìn đứa nhỏ hai mắt ngập nước, mũi hồng hồng, hai má trắng nõn vẫn còn chưa khô hết nước mắt, khóe miệng khẽ kéo thành nụ cười.
57 Ban đêm nguyệt hắc phong cao. Bên trong điện phủ u ám, một bóng người thon dài đứng cạnh bên quan tài đá, nằm trong đó là một người có vóc dáng mảnh khảnh, thần sắc thống khổ, người nọ vươn tay muốn vuốt ve mặt thiếu niên, nhưng khi gần chạm tới thì đột ngột dừng lại.
58 Linh thú toàn thân đỏ rực như lửa, bốn cái chân mạnh mẽ sải dài phi nhanh trên đường khiến cát bụi tung mù mịt, nam nhân cưỡi phía trên cũng là một thân hồng y chói mắt, trên đầu hắn đội một cái mũ che thật to, vì vậy không thể thấy rõ bộ dáng của người nọ.
59 Cưỡi Hỏa Vân chạy như điên hết ba ngày, buổi trưa ngày thứ ba, Phong Vô Uyên cuối cùng cũng đã tới được phạm vi của Hắc Phong Sơn, nhìn làn sương đen quỷ dị vờn quanh núi, Phong Vô Uyên mấp máy môi, vỗ vỗ mông linh thú.
60 Đoan Mộc Ngưng hoàn toàn không biết rằng ngay cái lúc tiến vào bên trong căn phòng làm y tò mò kia, bên ngoài đã loạn thành một mớ bòng bong, người người sợ hãi.