141 Đoan Mộc Ngưng đem toàn bộ chuyện tình liên quan đến Mộ Niệm Hựu kể ra, sau đó mang theo vật phẩm Mộ phu nhân giao lại rời khỏi Mộ gia. Cùng Phong Vô Uyên rời khỏi Mộ gia, còn chưa ra tới sân trước đằng sau đã truyền tới tiếng bước chân.
142 “Cái này hơi khoa trương. ” Cầm mũ đặt lên đầu nhìn nhìn một hồi, Đoan Mộc Ngưng nhăn mi lại: “Cái này có vẻ tốt hơn. ”Đoan Mộc Ngưng hai mắt sáng ngời cầm mũ lưỡi trai đội lên đầu Phong Vô Uyên.
143 Màn hình máy tính không ngừng chớp nháy những số liệu khiến người ta xem xong vẫn không thể hiểu gì. Những ngón tay gầy gầy lướt nhanh trên bàn phím, ấn nút Enter, màn hình trở nên tối đen, rất nhanh lại xuất một cơn lốc xoáy phát ra hồng quang, trên mắt xoáy xuất hiện một TextBox nhấp nháy số liệu.
144 Phong Vô Cực nắm tay Mộ Thiên Nhan đến đình viện ngoài Phượng cư, thở nhẹ một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xinh đẹp. “Không biết vì sao, ta lại cảm thấy bầu trời hôm nay đẹp hơn so với những ngày trước.
145 Phong Vô Uyên mất tích nửa năm, đột nhiên trở về bằng cách rớt từ trên trời rớt xuống, khiến cho người trong Phượng tộc đều lâm vào trạng thái hưng phấn ồn ào, Phượng lâu sáng sớm đã đầy tiếng ồn cực kỳ náo nhiệt.
146 Nam tử tóc đỏ áo đỏ quỳ gối dưới đất, một tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên, vẻ mặt chân thành. “Ngưng Nhi, cầu ngươi gả cho ta đi. ”Phong Vô Uyên đột nhiên cầu hôn làm cho Đoan Mộc Ngưng nhất thời sững sờ đứng đực tại chỗ, đôi mắt đen láy nhìn nam nhân đang quỳ gối, mặt không khỏi nóng lên.
147 “Các ngươi yêu cầu bản quân thu hồi mệnh lệnh như thế nào đây? Hay là muốn bản quân làm kẻ bội tình bạc nghĩa?” Phong Vô Uyên chậm rãi mở miệng, đưa mắt nhìn vài vị trưởng lão đang quỳ trên mặt đất.
148 “Ta tuyệt không đáp ứng!!”Ầm một tiếng, cái bàn gỗ cứng rắn cực kỳ dài dài nháy mắt đã bể thành mấy mảnh, mái tóc đỏ rực tung bay, hồng mâu lóe ra ánh sáng lãnh liệt.
149 “Ta ở đây chờ ngươi, nhất định phải trở về, không được phép bị thương. ” Nam tử tuấn mỹ áo đỏ tóc đỏ nắm lấy bàn tay gầy gầy của thiếu niên tóc đen mắt đen xinh đẹp đang cưỡi trên lưng linh thú, nhẹ giọng nỉ non.
150 “Tất cả các ngươi đều là yêu ma tà ác, ta đại biểu cho Thần, yêu cầu tất cả các ngươi mau trở về bóng tối!!”Nam tử mặc trường bào bạch khiết giơ quyền trượng thủy tinh trên tay quét qua một lượt đám Ma tộc đang đứng gầm gừ cách đó trăm mét.
151 Chuyện dịch bệnh trong thôn, Đoan Mộc Ngưng không có một chút đầu mối nào, nhưng cũng may gần đây bệnh trạng của mọi người không còn ác liệt như trước, đa phần đều là đầu váng mắt hoa, nôn mửa, toàn thân nổi sởi.
152 Một đám người mặc y phục dạ hành vô thanh vô thức tới gần khách điếm, lại không hề biết rằng vài người trong khách điếm có tính cảnh giác cực cao đã sớm phát hiện ra.
153 Âm thanh cứng nhắc của máy móc vang lên, con robot bồ câu của Đoan Mộc Ngưng từ trong ngọn hỏa diễm kia bay ra ngoài. Robot bồ câu vỗ vỗ cánh thấy Đoan Mộc Ngưng liền bay tới đậu lên bả vai y.
154 Nhìn phương hướng nam nhân Ma tộc chỉ, Đoan Mộc Ngưng liền hiểu: “Ngươi muốn đến Thôn Tế Sơn?”Sau khi đến trấn này, Đoan Mộc Ngưng từ miệng của các thôn dân cũng hiểu rõ phần nào kết cấu trong thôn, cho nên y biết hướng mà nam tử Ma tộc chỉ chính là hướng Thôn Tế Sơn.
155 Thân ảnh nam tử Ma tộc mặc trường bào kia nhảy lên những tảng đá lở ra từ ngọn núi phía trên, rất nhanh đã tiến vào bên trong thác nước. “Y…. . Xuyên qua thác nước….
156 Đến lúc Đoan Mộc Ngưng hôn mê có lại tri giác, liền cảm giác có một bàn tay đang nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt mình, giống như đang nhẹ nhàng vỗ về bảo vật, bàn tay kia truyền lại một cảm giác rất quen thuộc rất quen thuộc….