81 Nhan Phúc Thụy đoán Tần Phóng chết là chắc rồi. Ngã xuống từ tầng cao như vậy kia mà. Ông tận mắt thấy Tần Phóng nằm trong vũng máu loang đỏ sậm, thậm chí miệng anh còn trào ra máu.
82 Đúng là Tần Phóng không cần thiết vào phòng ICU, dù cho có “săn sóc đặc biệt” thế nào thì tình trạng của anh cũng sẽ không tốt lên được, mà đồng dạng cũng không tệ đi đâu.
83 Vương Càn Khôn có mơ cũng không nghĩ đến, với tư chất của mình đời này còn có thể mang ra thi triển… Hình dung thế nào mới đúng nhỉ? Mỹ nhân kế à? Hay che trời qua biển? Hoặc thay mận đổi đào?
Nhan Phúc Thụy cứ há to miệng đi một vòng quanh anh ta, rồi quay lại gật đầu với Tư Đằng như gà mổ thóc: “Giống quá! Giống quá! Tiểu thư Tư Đằng, hoàn toàn không thể phân biệt được đấy!”
Lòng Vương Càn Khôn mắng thầm: Đồ phản bội!
Sau khi mắng xong cảm giác nghẹn ứ liền ào ạt kéo đến, đối diện là chiếc gương to, anh ta đưa mắt nhìn sang.
84 Mấy ngày tiếp theo đều yên tĩnh khác thường, Nhan Phúc Thụy và Vương Càn Khôn không dám tùy tiện ra ngoài. May mà tủ lạnh nhà Tần Phóng có thức ăn dự trữ, dù sao đây cũng là xã hội hiện đại, trong không gian vẻn vẹn vài mét vuông, dù không ra ngoài cũng không gặp trở ngại gì trong việc ăn uống, vệ sinh cả.
85 Nhà Tần Phóng ở cuối dãy, suốt quãng đường Nhan Phúc Thụy đi chầm chậm, lúc ngang qua một căn nhà được trang trí theo phong cách tường kính, người đi đường có thể soi bóng, ông vô tình ngó vào.
86 Vương Càn Khôn thấy Nhan Phúc Thụy rất kỳ lạ: “Ông sao thế?”
Nhan Phúc Thụy lặng thinh, đôi mắt trợn trừng. Thảo nào hai tên bảo vệ trước cửa khăng khăng là quan chủ Thương Hồng tự đâm đầu vào xe người ta.
87 Sao Tần Phóng… lại tỉnh dậy được nhỉ? Nhan Phúc Thụy giật cả mình. Vẻ bối rối này không thể qua được mắt Bạch Anh, theo bản năng cô ta định quay đầu lại.
88 Ban đầu hợp thể là ký ức dung hòa, nếu ký ức có nhiệt độ, vậy ký ức của Bạch Anh là lạnh lẽo, bị phủ một lớp bụi tối đen. Tư Đằng cảm giác mình như bị vứt vào một câu chuyện vô cùng thê lương, mà lúc câu chuyện bắt đầu xảy ra, cô không hề xa lạ.
89 Nhan Phúc Thụy ngẫm nghĩ, nhang trước Phật, đất đạo quan nghe rất lương thiện sao lại là thứ nguy hiểm thế chứ? Nhưng Tư Đằng lại sợ hãi biến sắc, sửng sốt giây lát, sau đó đưa tay rút cây xương sườn kia ra.
90 Nhan Phúc Thụy không ở lại Hàng Châu như Tư Đằng đã gợi ý lúc trước, ông cảm thấy ở núi Thanh Thành thoải mái hơn. Ông được Khưu Sơn nuôi lớn ở đây, sau đó ông lại nuôi lớn Nhà Ngói cũng tại đây.
91 Nhan Phúc Thụy giữ Tần Phóng ở lại một ngày, sáng sớm hôm sau khi ông đang bận bịu nấu nướng thức ăn buổi chiều cho nhóm công nhân thì Tần Phóng đi vào, nhìn ông rồi nói: “Nhan Phúc Thụy, nếu ông thiếu tiền thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi có.
92 Năm năm sau, cô nhi viện.
Ánh nắng ấm áp, trên sân cỏ bọn trẻ và nhóm thanh niên tình nguyện đang chơi trò Diều Hâu Bắt Gà Con. Nhan Phúc Thụy nheo mắt ngồi ở hành lang xem báo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đám trẻ đang vui đùa hớn hở.
93 Nhan Phúc Thụy nằm viện mà lo lắng không yên, ông nghe người nằm chung phòng bảo, phí nằm viện mỗi ngày cần cả trăm tệ. Với số tiền này đã bọn trẻ đã có thể được ăn thịt, loại phòng này của ông đắt đỏ quá đi mất.
94 Dư Đại Thông bảo ông nội mình kể, khi tổ sư già dẫn Khưu Sơn và ông vào rừng, màn khói đen rất nặng, tầm nhìn chỉ trong vòng năm ba bước, ba người cầm đèn lồng, bịt miệng mũi bằng khăn vải đay, người này nắm áo người kia, hết đi rồi lại ngừng, đường rất gập ghềnh.
95 Nhan Phúc Thụy chỉ nằm viện năm ngày được cho về, bác sĩ nói đây là chuyện may mắn, do được chữa trị kịp thời, nên không chuyển biến xấu thành bán thân bất toại, nhưng vẫn để lại gốc bệnh.
96 Cuối cùng bạn nhỏ Khổng Tây Trúc bị phạt đứng ở cửa. Ban đầu Lâm Quyên không định phạt Tây Trúc, nhưng vì cô bé không biết hối lỗi, nhất là khi Lâm Quyên đã dùng vẻ mặt và giọng điệu nghiêm khắc nói rằng cô bé đừng mong nhận được ngôi sao vàng xuất sắc như các bạn học khác, Tây Trúc vẫn tỉnh bơ đáp: "Cũng đâu có ăn được.
97 Tần Phóng dõi mắt nhìn theo bóng dáng hai mẹ con Khổng Tinh Hoa dần đi xa, rồi quay đầu nhìn Dịch Như đang giả vờ lục lọi đồ đạc trong túi: "Họ đi rồi.
98 Tây Trúc lại bị đuổi ra khỏi lớp, nói chính xác là bị "phạt đứng", nhưng cô bé không đứng đàng hoàng nổi một lần, mà toàn tung tăng tản bộ ngoài hành lang, hoặc là ngồi trên chiếc cầu trượt ngoài sân "lẳng lặng" hóng gió.
99 Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Sau ba lần bốn lượt nhận được điện thoại than phiền của Lâm Quyên, Khổng Thanh Hoa cũng suy nghĩ lại. Bà cảm thấy có lẽ bởi trước đây mình mất con gái, lại rất thích Tây Tây nên đã quá yêu chiều con bé.
100 Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Bước xuống xe, Tần Phóng đi tới cạnh cô nhóc rồi ngồi xổm xuống:"Cô bé, bố mẹ em đâu?"
Bé gái vốn mang tâm lý nhạy cảm.