41 Bình thường lúc kết thúc biểu diễn cần cảm ơn đoàn hát mới đi đến hậu đài gặp đào kép, nào có chuyện đang diễn giữa chừng mà lại đi ra hậu đài chứ?
Tuy vô cùng nghi ngờ nhưng cô vẫn nghe theo.
42 Trở lại Dung Bảng đã là nửa đêm. Mưa như trút nước, xe không mở đèn chỉ lẳng lặng dừng ở nơi cách bản Miêu chừng một khe núi. Thỉnh thoảng có bật cần gạt nước, nhưng thật ra mặc kệ gạt thế nào thì từ trong xe nhìn ra ngoài đều là một màn nước đầm đìa tăm tối.
43 Nhan Phúc Thụy không dám nói mình đã chiếm được lòng tin của tất cả người trong đạo môn, nhưng ít ra không còn bị bài xích gạt ra khỏi các bí mật như lúc trước nữa.
44 Nửa đêm, mưa dông, vách núi, yêu nữ. Dường như tất cả tình tiết trong câu chuyện kinh dị khi còn bé mà lúc nghe thấy sợ đến mức không ngủ được đã tập hợp đầy đủ.
45 Tần Phóng đi theo Thẩm Ngân Đăng trở lại bản Miêu, khách sáo tạm biệt rồi lại về khách sạn đã đặt trước đó, lúc tra chìa vào ổ khóa trong lòng anh còn nuôi một tia hi vọng.
46 “Ừ. ”
“Vậy có thể đi chưa?”
“Chưa thể. ”
Chưa thể thì chưa thể, tỉnh lại là tốt rồi, còn đỡ hơn ông một mình yên tĩnh ở trong lòng đất giương mắt nhìn.
47 Thời gian đã quá trễ, không đợi được Tư Đằng nữa Tần Phóng đành phải đi nghỉ trước. Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, gửi đi hai tin nhắn.
48 Đơn Chí Cương vô cùng sợ hãi.
Anh ta nghiền ngẫm lại, dường như trước khi xảy ra chuyện luôn có một vài điều bất thường. Ví dụ như nhận được vài cuộc điện thoại không có người lên tiếng, ví dụ như có vài lần đi trên đường luôn cảm giác dường như có đôi mắt nào đó đang theo dõi anh ta trong bóng tối.
49 Sáng sớm Tần Phóng thức dậy đã thấy Tư Đằng thắp nhang.
Giống với buổi sáng cách đây không lâu, trên đầu ba cây nhang khói lượn lờ, lạy bốn phía đông, tây, nam, bắc.
50 Tần Phóng bị lời nói của Tư Đằng làm cho căng thẳng. Đi vào thêm một đoạn, trong hang động càng lúc càng tối giống như có đám khói đen lượn lờ. Tần Phóng nảy sinh một ý nghĩ quái gở: Lần trước nơi đây vừa mới sửa sơ nhưng hiện tại chẳng những trang trí xong xuôi mà ngay cả hiệu quả sân khấu cũng đã có.
51 Thẩm Ngân Đăng cảm thấy bọn đạo sĩ này rất buồn cười, chết đến nơi còn muốn “hiểu rõ”. Còn khản cả giọng chất vấn cô ta “Tại sao muốn đưa họ vào chỗ chết?”.
52 Cuối cùng là Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy hợp lực mới cứu được đám người bị treo giữa không trung. Đạo môn không thể bảo toàn lực lượng rút lui, trong lúc ngọ nguậy dây mây bị đứt, Phan Kỳ Niên động Đào Nguyên rơi xuống dưới.
53 Trên đường trở về, người khác thì bình thường chỉ có mỗi đạo trưởng Mã Khưu Dương là vô cùng thấp thỏm, cứ chốc chốc lại hỏi quan chủ Thương Hồng: “Thật sự không phát tác sao? Thật sự trong những năm tháng còn lại sẽ không phát tác sao? Lời nói của tiểu thư Tư Đằng có tin được không?”
Người như vậy sao có thể làm chưởng giáo đạo quán nhỉ? Đinh Đại Thành thật sự chán ghét ông ta không sao tả nổi: “Không tin thì sao? Cho dù Tư Đằng nói không giữ lời anh có thể liều mạng với cô ta à?”
Vốn đã bị sứt đầu mẻ trán, người mình lại còn phiền hà rắc rối, quan chủ Thương Hồng đau cả đầu.
54 Bởi vì dung hòa yêu lực của Thẩm Ngân Đăng là việc chẳng dễ dàng gì Tư Đằng dần dần mệt mỏi, không nói chuyện với Tần Phóng nữa. Có khi cô kéo chăn một chút, dường như là rất lạnh, có khi lại cau chặt mày, môi tái nhợt như tờ giấy.
55 Tư Đằng ngủ thẳng đến tận trưa mới tỉnh, lúc thức dậy cảm thấy đã khỏe hơn nhiều không còn khó chịu như đêm qua nữa. Nhưng cổ, vai và các đốt ngón tay vẫn đau nhức vô cùng.
56 Đêm xuống, Giả Quế Chi và Chu Vạn Đông lặng lẽ núp trong nhà chứa củi và phơi thịt khô của một hộ gia đình bản Miêu. Lần này đến Dung Bảng tìm Tần Phóng vốn vô cùng thuận lợi, nào ngờ giữa đường xảy ra tai nạn.
57 Trước khi trời hừng sáng Chu Vạn Đông dẫn Giả Quế Chi rời khỏi nơi trú ẩn đêm qua. Trong bản đông đúc người lại phải tìm một nơi ẩn náu trước. May mà bản Miêu xây dựng trên núi, đường quanh co rất dễ dàng tìm được nơi hẻo lánh.
58 Hơn mười giờ máy bay đáp xuống sân bay Tiêu Sơn, nhân viên nghiệp vụ ở công ty ban đầu gọi đến nói Đơn Chí Cương đang truyền dịch, ngoại trừ sức khỏe vô cùng yếu ra thì không có gì đáng ngại.
59 Đầu tiên là Tần Phóng ngơ ngác, chợt hiểu ra liền cản cô theo bản năng: “Tư Đằng, cô không được…”
Phản ứng của Tư Đằng khi nghe thấy hai chữ “không được” này cực kỳ mãnh liệt, đến mức có thể sánh bằng với đa số đàn ông khác.
60 Cấp tốc chạy về đến nhà, anh dìu Tư Đằng vào phòng nghỉ ngơi, sau đó luống cuống hoàn toàn không biết làm gì. Nếu là người bình thường anh có thể rót nước cho cô uống, đắp thêm chăn, mua thuốc khẩn cấp, lên nét tìm tòi cách cứu chữa thông thường, cùng lắm thì đưa đi bệnh viện.