41 Kiều Mạt nhanh chóng mở thiên nhãn, quét khắp cơ thể những người khác một vòng, cũng không phát hiện điều chi bất thường, căn phòng an tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách vang lên khe khẽ.
42 Sau khi được Ô Mãn dẫn về khách sạn từ Vân Thủy Gian, Kiều Mạt ngã thẳng xuống giường, đối với người mới lên Nguyên Anh như cậu, có thể gọi ra Long Ngâm dưới tình huống pháp lực trong cơ thể bị giam cầm hơn nửa đã là chuyện vô cùng khó nhằn rồi.
43 Kiều Mạt phục hồi từ trạng thái ngây đơ như phỗng, tính ngoan ngoãn mở miệng gọi anh dâu hai.
Nhưng vừa thốt ra mấy chữ ấy đã thấy sắc mặt Mạc Vũ Sinh thoáng cái trở nên lúng túng, hoàng tử nhỏ bèn uốn lưỡi sửa thành:
“Anh… hai, hóa ra anh quen anh Mạc hả?”
Ngao Tứ cười cười hôn chụt lên má Mạc Vũ Sinh cái nữa, đáp:
“Đúng vậy, trước khi đi Brazil anh có kể chuyện của em cho cậu ấy nghe, cậu ấy bảo từng tình cờ gặp em tại Kim Điện vào buổi tối.
44 Giờ phút này, tâm tình Ngao Tứ khá rối rắm, số là hắn muốn lấy tư thế thâm trầm của phụ huynh để làm nổi bật thái độ của mình, đặng gặp mặt cái đỉnh ưu tú đã làm Tiểu Cửu thần hồn điên đảo kia, ai dè khéo sao lại bị Kim Trăn bắt gặp hai người đang đùa giỡn, đỉnh ưu tú thoắt cái biến thành đỉnh dấm chua.
45 Hoàng tử nhỏ ngơ ngáo nhìn Kim Trăn, mãi sau đầu óc mới có vẻ tiêu hóa xong ý nghĩa của hai chữ “đến đây”. Tiếp theo, trong mắt cậu toát ra tia kinh hỉ, dè dặt ôm cổ Kim Trăn, ngồi lên đùi hắn, mở miệng hỏi:
“Anh bằng lòng ư?”
Kim Trăn nhìn Kiều Mạt một cái, không vô nghĩa với cậu nữa mà trực tiếp đè cậu xuống ghế, hôn lên môi cậu.
46 Kiều Mạt nằm mơ, trong mộng cậu đang rong chơi thoải mái tại hậu hoa viên của Long cung, trời thu thoáng đãng, hướng dương vàng rực chói lói đua nhau khoe sắc trong vườn…
Hoàng tử nhỏ đi đi một hồi, bỗng thấy có gì sai sai, Long cung có hoa hướng dương từ hồi nào ta? Mấy bụi san hô đâu mất tiêu rồi?
Quy thừa tướng đằng trước chậm rãi đến gần cậu, cười nói:
“Cửu điện hạ, hoa hướng dương đẹp hôn?”
Hoàng tử nhỏ đang tính mở miệng đáp, thì thấy Quy thừa tướng cấp tốc biến hình, nháy mắt hóa thành một con hải quỳ bự chảng, mớ xúc tu rậm rạp cái nào cái nấy to cỡ cánh tay, phần chóp hơi phình ra, trông như cây nấm…
Bỗng, hoàng tử nhỏ cảm thấy bên dưới tựa hồ bị thứ gì đụng chạm, bắt đầu đau rát…
“A!”
Sau tiếng thét kinh hãi, Kiều Mạt bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
47 Câu ấy tuyệt đối không chỉ nói chơi ngoài miệng, hai ngày tiếp theo, Kim Trăn tự mình chứng minh hàm nghĩa của ba chữ “người của anh”, từ sáng đến tối, từ ăn cơm đến tắm rửa, tất tật công tác săn sóc Kiều Mạt đều do hắn đích thân ra tay.
48 Hai ngày sau, Ngao Tứ rốt cuộc rời khỏi phim trường, trước khi đi cố ý rủ Lục Tường đến hàn huyên. Mới đầu Lục Tường còn thấy kỳ kỳ, hắn với Ngao đại ảnh đế chưa từng tiếp xúc, chỉ nghe đồn tính cách Ngao Tứ hết sức quái đản, luôn luôn ngó lơ đánh giá của giới truyền thông, thích làm theo ý mình, khi thì cười híp mắt rất chi bình dị gần gũi, lúc lại cool ngầu lạnh lùng ngút ngàn.
49 Kim Trăn ngày càng phát hiện Kiều Mạt có thay đổi nho nhỏ, hắn cứ ngỡ Kiều Mạt là một bé thỏ trắng ngốc manh, ăn vào bụng rồi mới vỡ lẽ kỳ thực không phải.
50 Xe chạy đến một giao lộ, hai bên đường nhỏ là rừng trúc, đường rộng chưa đầy một mét, Đầu Trọc dừng xe lại, nói với Kiều Mạt và Ô Mãn:
“Chỉ có thể chạy tới đây thôi, tiếp theo xe không vào được.