21
Sáng sớm hôm sau, buổi lễ bấm máy của Mạc Vũ Sinh áo trắng cầm kiếm, phóng khoáng nhẹ nhàng; Tạ Thanh Thần phong thái yểu điệu, thanh linh xuất trần; Đào Di xinh xắn hoạt bát, lanh lợi mười phần; Hoa Dung… bóng lưng Hoa Dung hiu quạnh thâm trầm, ý vị sâu xa.
22
Sắc mặt Kim Trăn lạnh và cứng như sắt, nhìn chằm chằm Kiều Mạt đối diện. Lúc này, màu da trắng trẻo của Kiều Mạt càng sáng trong bóng mượt hơn, còn hơi ửng hồng, nom chẳng khác nào trái đào mật quyến rũ.
23
Đỗ Thanh Học đứng tại cửa, không hề có ý cho Hoa Dung vào nhà, trên tay Hoa Dung xách cái túi bự chảng, trông có vẻ nặng trình trịch, cất giọng có chút lúng túng với Đỗ Thanh Học: “Anh Đỗ, có thể cho tôi vào không?” “Phì!” Đỗ Thanh Học nhịn không được phải hừ mũi, cất giọng mỉa mai: “Đây chả dám nhận tiếng ‘anh’ này đâu, có việc thì đứng tại chỗ nói, giờ Kiều Mạt ăn vận không chỉnh tề, lỡ sáng mai lại lên đầu đề gì đó thì hai người khỏi cần quay phim nữa.
24
Hoa Dung muốn nịnh hót mà thành ra tự rước vố đau, đành ảo não rời nhà Kiều Mạt. Nhưng trước khi đi, Đỗ Thanh Học vẫn cho Hoa Dung một bậc thang, giữ lại cái gối tơ tằm màu xám bạc có độ đàn hồi cao nhập khẩu từ Đức kia.
25
Lúc xuống máy bay, Kiều Mạt đã xơi hết ráo ba hộp donut, cùng với hai nụ hôn của Kim Trăn ——– cất cánh một lần, hạ cánh một lần. Tuy rằng những người khác trong khoang không nhìn thấy hình ảnh cấm thiếu nhi, nhưng chỉ cần nghe tiếng hít thở và tiếng mút cũng láng máng đoán được gần hết.
26
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong mắt Kiều Mạt hiện vẻ tiếc hận, nói tiếp: “Hai lần đối phương ra tay đều bị ta chặn đường, chắc hẳn cũng biết đến sự tồn tại của ta, nên khoảng thời gian này ta muốn âm thầm quan sát xem đối phương rốt cuộc là ai, chỉ đành nén đau mà sản sinh nét đẹp khoảng cách với Kim Kim của ta lần nữa thôi.
27
Đại tiên, cầu xin ngài muốn tôi đi!
28
Buổi quay phim hôm sau diễn ra rất thuận lợi, có kinh nghiệm nguyên buổi chiều hôm qua, Kiều Mạt rốt cuộc lăn một vòng thành công, động tác trôi chảy, thân thể nhẹ nhàng, liền mạch lưu loát, cuối cùng nửa quỳ dưới đất với tư thế chuẩn không cần chỉnh.
29
Người gọi điện cho Kim Trăn chẳng phải ai khác mà chính là Hoắc Ly, ban ngày Hoắc Ly nhận được điện thoại của Kim Bác Cương, Hoắc Ly luôn luôn kính sợ mà lại muốn lấy lòng người chú này, nên phàm là chuyện ông dặn dò, bất kể thế nào hắn cũng muốn hoàn thành, dù biết tỏng sẽ đắc tội Kim Trăn.
30
Kiều Mạt ưỡn ngực ngẩng đầu, ý chí chiến đấu sục sôi, trừng Trúc Ảnh như chú gà trống nhỏ, không hề phát hiện vẻ mặt vặn vẹo quái dị của Kim Trăn và Trúc Ảnh sau khi cậu nói lời này.
31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chả mấy chốc đã nhá nhem tối, đoàn phim kết thúc công việc thuận lợi, Kiều Mạt rốt cuộc chờ được thời khắc chứng kiến kỳ tích đã mong ngóng cả ngày nay.
32
Kiều Mạt thẹn thùng nhìn Kim Trăn, trên mặt ánh lên vẻ chờ mong và vui sướng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Mạt, Kim Trăn chợt nhớ tới ký hiệu trong tin nhắn cậu gửi cho mình trước kia —-o(*////▽////*)q Giờ khắc này, sau khi suy xét từ phiên bản người thật của Kiều Mạt, hắn rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa của ký hiệu cảm xúc ấy, rất giống, có điều mặt hơi bự.
33
Lục Tường thấy nhiều chuyện tương tự như vầy rồi, nên cũng không để tâm lắm, nhưng nom dáng vẻ lo âu của Tạ Thanh Thần, hắn vẫn gọi vài nhân viên công tác đi tìm một vòng trong trường quay.
34
Hoàng tử nhỏ luôn miệng đồng ý vấn đề hồ cá, cậu và Ô Mãn thương lượng cả buổi trời, cuối cùng quyết định lấy quy mô của công viên Địa Cực Hải Dương Bắc Kinh để tham khảo, còn muốn chia thành chín ô để tiện bề nuôi dưỡng nhiều loài khác nhau.
35
Tối ấy, hoàng tử nhỏ ngạo kiều khăng khăng không chịu ngủ trong phòng Kim Trăn, nguyên nhân là vì trên người Kim Trăn có mùi Trúc Ảnh. Kim Trăn không hiểu mình với Trúc Ảnh đến góc áo còn chả chạm nhau thì đào đâu ra mùi chứ.
36
Bắc Kinh, Kim trạch. Dưới giàn nho trong sân sau của biệt thự, một bàn đá, hai ghế đá. Kim Bác Cương nhìn bàn cờ, trầm tư giây lát mới nói: “Anh nhận thua.
37
Trong hai ngày Kim Trăn đi rồi, trường quay hết sức yên tĩnh, tuy mỗi ngày cảnh sát vẫn về đây phong tỏa hiện trường, điều tra manh mối, nhưng đối với diễn viên và ekip làm phim, mấy ngày nay quả là kỳ nghỉ hiếm hoi.
38
Ngay khoảnh khắc bước lên máy bay ngồi chung với Trúc Ảnh, Kim Trăn đã bắt đầu hối hận với quyết định về Bắc Kinh của mình. Nhớ hai tiếng trước Kiều Mạt còn rúc trong lòng mình cọ cọ, Kim Trăn cảm thấy trên ngực tựa hồ còn sót lại nhiệt độ môi của Kiều Mạt, đáy lòng hắn cũng mềm đi.
39
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Do vậy, nhằm bù đắp hai sai lầm nhỏ trước đó của mình, Kim Trăn thật thà không ngừng hôn miếng vảy cá trước khi ngủ.
40
Kim lão gia nhìn cây sáo xanh biếc trong tay, ánh mắt dịu bớt, nhưng nét mặt vẫn nghiêm khắc như cũ. Ông cầm cây sáo, khua tay với Kim Đình:
Chương 22: Trước Khi Thông Đồng Nhớ Lột Đồ
Chương 23: Tra Nam Tung Đòn Sát Thủ Ngọt Ngào Rồi
Chương 24: Hoàng Tử Nhỏ Lần Đầu Tiên Đi Máy Bay
Chương 25: Có Kẻ Nhớ Thương Đỉnh Của Ta Thiệt Rồi
Chương 26: Cảnh Quay Đầu Tiên Rốt Cuộc Khai Màn Rồi
Chương 27: Kim Tổng Ngạo Kiều Muộn Tao Ghen Rồi
Cầu xin ngài muốn tôi đi!
Ngài muốn tôi đi!
Muốn tôi đi!
Muốn!
Mạc Vũ Sinh: …
Vi Vi: …
Lục Tường: …
Kim Trăn: …
Vài giây sau.
Chương 28: Cuộc Chiến Của Phụ Nữ Bắt Đầu Rồi
Chương 29: Cuộc Chiến Của Đàn Ông Bắt Đầu Rồi
Chương 30: Cứ Vậy Ngủ Chung Luôn Rồi
Chương 31: Chiến Lược Yêu Đương Triết Học Thành Công Rồi
Chương 32: Phong Cách Của Đêm Đầu Quay Ngoắt Một Cách Thần Kỳ
Chương 33: Trường Quay Xuất Hiện Án Mạng Ly Kỳ
Chương 34: Quyết Đoán Thẳng Thắn Vượt Qua Lịch Sử
Chương 35: Bệnh Đêm Trăng Tròn Lại Tái Phát
Chương 36: Gia Thế Của Kim Trăn Dần Được Vạch Trần
Chương 37: Hoàng Tử Nhỏ Bật Mode Mới
Chương 38: Ước Pháp Tam Chương Mà Làm Hư Hai Chương Rồi
Chương 39: Ông Cụ Nhà Kim Xù Lông Rồi
Chương 40: Hoàng Tử Nhỏ Hùng Dũng Xông Vào Phòng Tắm Nữ
“Nhìn em mày đi, hiểu chuyện hơn mày nhiều.