121 Ưng sư chở theo đoàn người của Hiểu My, một đường theo hướng Đông thẳng tiến. Vài ngày sau, họ đã có mặt trên Huyền Hải mênh mông.
Lần nữa đặt chân lên Triêu Dương quần đảo, cảm xúc của Hiểu My có chút biến ảo, tâm trạng cũng thoắt cái trầm xuống rất nhiều.
122 Vừa nhìn thấy dị tượng xảy ra, nhóm người của Hiểu My biến sắc. Kim Phượng vội vã hướng mọi người yêu cầu gia tốc, nhảy vào vân vụ đã xác định, kẻo chậm trễ thì biến cố phát sinh.
123 Nhìn thấy Hồng Cát cuống quýt ngồi dậy rồi dẫn theo thủ hạ chạy đi như chó cụt đuôi. Liên Vũ trong lòng có chút hả hê. Hắn quay sang nhóm người của Lãnh Nguyệt, chấp tay, thi lễ thật sâu.
124 Ba người Lãnh Nguyệt theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị. Một đường hướng thẳng Thiên Ngôn Điện tiến tới.
Ít lâu sau, họ đã có mặt trước một toà tiểu viện, tường đá, cổng gỗ sập xệ, hoang vắng như nhà ma, như thể chỗ không người.
125 Túy nương nhìn thấy biểu hiện khoa trương của đại sư kiểm định, lòng cũng có chút bồn chồn. Đặc biệt, lúc vị đại sư nâng niu gốc Cửu Miên Thảo trên tay, xem qua xem lại vẫn không đánh giá được công dụng của loại linh dược này, bản thân bà cũng cười khổ không thôi.
126 Sau khi từ giã Tuý Nương, nhóm ba người của Lạc Vô Trần dự định một đường thẳng hướng phía Nam. Thế nhưng, vừa ra khỏi cổng thành không lâu, cả ba đều cảm thấy vô cùng không phù hợp.
127 Tiêu Phi ôm hạ bộ, gập người, lăn lộn trên mặt đất. tuy cơ thể bị thương tổn, đớn đau nhưng hắn vẫn không ngừng gào thét, kêu lũ thủ hạ xông lên.
- Cả đám ăn hại chúng bây mau xông lên, giết hết đám người này cho ta.
128 Ba người Trần Trường An đi theo sau Lộc Nhĩ Khang một đoạn. Nhìn thấy hắn và đám nhỏ khất cái ở cùng nhau thì khá bất ngờ. Tuy nhiên, nhìn thấy sự nhiệt tình, chân tâm xuất phát từ ánh mắt của hắn trong lúc giao tiếp cùng bọn nhỏ.
129 Cuộc đời ai biết trước chữ ngờ, nhất là lòng người sâu không lường được. Chuyến đi Bỉ Ngạn Lâm này, với huynh đệ Lộc Nhĩ Khang là nguy cơ trùng trùng, nhưng cũng là cơ duyên để họ hoàn toàn đổi thay số phận.
130 Nhìn thấy Lộc Nhĩ Khang nâng niu Huyết Long Thảo mấy trăm năm. Hà Nguyệt Trân ngứa ngáy cả cõi lòng. Khoé môi câu lên một đường cong đầy xảo quyệt.
Lộc Nhĩ Khang nhìn thấy biểu hiện này của ả.
131 Lúc Lãnh Nguyệt quay lại chỗ hai người Trường An, đã thấy Lộc Nhĩ Khang một thân khôi phục, tư thế nghiêm trang, cẩn trọng, vòng tay hướng hai người thi lễ cảm ơn.
132 Lạc Vô Trần nhìn bộ dáng thê thảm của ba người trước mặt, nhíu nhíu cặp mày. Khuôn mặt anh tuấn thoáng qua một nét quan tâm, mặc dù rất nhạt.
Tiếp theo đó, hắn cho họ phục dụng một ít đan dược.
133 Trần Trường An chẩn đoán cẩn thận cho lão tổ tông của Lộc gia, sau đó, bắt đầu chuẩn bị để tiến hành cứu trị.
Hắn mượn căn phòng đá của Lộc Phá Thiên để bào chế dược liệu.
134 Lộc Nhĩ Khang hồ hởi đi theo phụ thân cùng Lão tổ tông Lộc Gia và đám người Trần Trường An đến một tiểu viện khác tại mé đông. Đây là nơi ở của Lộc Bá Nhân, gia gia của hắn.
135 Tiêu Mộng Nhi nhìn thấy thái độ tên gác cửa của Lộc gia thì cảm giác như phát điên lên. Ả ta không ngờ được. Một gia tộc bé xíu thế này, ngay cả một kẻ đê hèn, thấp kém như hắn cũng không đặt ả vào trong mắt.
136 Tiêu Nhất Phong và Lộc Bá Nhân đồng thời có thể xưng là cao thủ trên giang hồ. Thanh đao của Tiêu gia chủ là Nhật Nguyệt Đao, có thể chém sắt như chém bùn, sét đánh không nứt, lửa thiêu không gỉ, giết người càng là không thấy máu a.
137 Lộc Phá Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiêu Nhất Phong và đám người Tiêu Gia nhảy nhót loi nhoi như khỉ, tuông ra toàn những lời dối trá, khiến người nghe là lão cảm thấy buồn nôn.
138 Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai làm giám khảo cho trận tỷ thỉ diễn ra tại đấu trường luyện võ của Lộc Gia.
Cả hai đối thủ đều là những trụ cột của gia tộc hai bên, trình độ võ công dĩ nhiên cao siêu, không phải đám người như Lộc Bá Nhân hay Tiêu Nhất Phong có thể sánh ngang.
139 Sư phụ của Lộc Nhĩ Khang… lời nói của lão tổ tông Lộc gia vừa thốt ra, mọi người đều không tự chủ, liếc mắt nhìn về phía thiếu niên một thân cẩm phục cuối đầu đứng một bên.
140 Không nói tới đám người Trần Trường An lúc này đã khẳng định được vị trí của mình tại địa ngục Thâm Uyên, tung hoành khắp nơi, càng ngày càng thuận lợi.