41 Cô nằm bẹp trên giường không động đậy. Thật là chẳng có tiền đồ gì cả sao lần nào cũng bị hắn làm cho ngất đi vậy. Meo. . . meo. . . gâu. . . gâu. . .
42 Cốc. . . cốc. . . cạch. . . Lôi Kình buông tài liệu trong tay ra, ngẩng đầu lên nhìn người bước vào. Hắn thoáng ngây người. Cô gái này muốn giở trò gì đây? Như Băng bước vào, cô bưng một ly cà phê vào.
43 Mặc dù ngàn vạn lần không muốn nhưng cô vẫn lê bước chân về phía hắn. Mỗi bước chân của cô tưởng chừng như cả một thế kỉ. Hắn không vội, hắn chờ cô bước tới.
44 Kịch tình qua đi, cô mệt mỏi nằm trong lòng Lôi Kình. Không biết có phải cô ngoan ngoãn hay gì mà hắn lần này vô cùng dịu dàng với cô. Vì thế cô không bị ngất đi.
45 Biệt thự Lâm Uyển nằm phía tây thành phố. Nơi đây vô cùng yên tĩnh. Từ chỗ Lôi Kình đến đây mất khoảng 45 phút đi đường. Suốt quãng đường, cả hai im lặng không nói lời nào.
46 tuyệt hơn. Nó làm cô có cảm giác ấm áp của gia đình. Diêu Khả Khả một mạch lôi Như Băng vào bếp. Đập vào mắt cô là một người đàn ông. À không, phải gọi là yêu nghiệt mới đúng.
47 Hai cô gái ôm nhau với vẻ mặt thất vọng ê chề. - Băng! Chẳng lẽ chúng ta kém vậy sao?- Diêu Khả Khả hỏi bằng giọng chán nản - Chị phải tin vào bản thân chứ! - Tự tin thì có ích gì? Trong hoàn cảnh này thì.
48 Rời khỏi Lâm Uyển biệt thự, Như Băng mang trong mình một nỗi buồn, đúng hơn là cô đơn. Tình yêu có lẽ với cô là sự xa vời. Từ khi có ý thức, cô đã nghe người khác nói mẹ cô không chồng mà có thai, là tiểu tam bị vứt bỏ,.
49 Vừa bước vào cửa, một không khí quỷ dị bao quanh hai người. Trên sô pha, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi đang cau mày ngồi ở đó. Thấy ông ta, Lôi Kình rời cánh tay đang ôm cô ra, tươi cười đi tới gần.
50 Đêm qua, hắn không có trở về phòng. Kể từ khi hắn cùng cô ngủ tới sáng thì cô đã nhận chỉ thị chuyển toàn bộ đồ đạc sang phòng hắn. Chắc đêm qua hắn cùng lão nh.
51 Trong vườn hoa. Từng cơn gió đầu thu thổi qua mái tóc đẹp như tơ của cô. Mới đầu mùa nhưng trong vườn đã xuất hiện những chiếc lá vàng vô cùng xinh đẹp.
52 Cốc. . . cốc. . . cốc. . . cửa thư phòng mở ra, Trần lão bước vào. - Chú Trần, người tìm con?- Lôi Kình hỏi - Ừm, ngày mai ta sẽ trở về Úc. - Sao lại nhanh vậy? Chú ở lại đây thêm một thời gian đi.
53 Hai ngày trôi qua, hắn lại chơi trò mất tích với cô. Khoác trên mình chiếc áo choàng mỏng, cô muốn ra ngoài. - Phúc bá, con muốn đi ra ngoài! - Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị xe.
54 Trở về "Bảo Đế thành" thành thì trời đã nhá nhem tối. Vừa bước vào trong cô đã thấy sắc mặt lo lắng của Hà tỷ. - Hà tỷ! Có chuyện gì sao?- cô tò mò - Tiểu Băng, con về rồi! Ông chủ đang ở thư phòng chờ con.
55 Nước mắt cô rơi một càch không tự chủ. Đặt tay trước ngực mình, sao cô thấy tim mình đau thế. Chẳng lẽ cô lại xấu xa vậy sao??? Không cô không như thế! Cô lại cười mỉa mai.
56 Khóc tới mệt, cô thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ màng cô thấy mình bị nhấc bổng lên, nâng nâng trên không trung. Hương trà xanh quen thuộc xông vào mũi khiến cô thấy yên tâm, nhẹ nhõm rất nhiều.
57 Không nói chuyện với hắn nữa, cô tiếp túc sự nghiệp ôm chân giường của mình. Nỗi sợ hãi này đã theo ám ảnh cô từ năm 6 tuổi tới giờ. Vì không có cha nên cô bị bọn trẻ trong làng xa lánh, thỉnh thoảng bọn chúng còn chọc phá cô rất quá đáng.
58 Hai người chẳng ai nói chuyện với ai kể từ lúc ấy. Trong lúc cô mơ màng chuẩn bị gặp chu công chém gió thì. . . . Ầm. . . một tiếng nổ lớn vang lên. Cả chiếc máy bay rung chuyển.
59 Rất nhiều người ăn mặc kì quái bước vào. Trên tay họ có súng và chĩa về phía hai người. Cuối cùng một người ngoại quốc bước vào. Trên mặt anh ta có một vết sẹo dài kéo dài từ tai trái tới khóe miệng.
60 *Em yêu anh, em không giám thừa nhận. Em yêu anh thật nhiều nhưng cũng rất hận anh. Nhưng tại sao tim em vì anh mà loạn nhịp. Nếu anh chết thì nó chẳng thể nào đập nữa.