101 Ung Chính năm thứ sáu, ngày 14/5, ngày đại cát, thích hợp chuyện cưới hỏi. Điềm Nhi mở mắt, cất giọng gọi: “Phỉ Thúy!”“Chủ tử. . . ” Phỉ Thúy cước bộ vội vã đi tới, thấy Điềm Nhi nửa ngồi trên giường, không khỏi cười nói: “An tâm, bây giờ mới đến canh bốn thôi ạ.
102 Giang Nam Tô Châu, phủ Chế Tạo. (*Chế tạo: giống như quan cai quản đứng đầu một châu, chắc vậy, tìm hoài không ra, chưa bao giờ nghe thấy chức quan này)“Nương nương, nội quyến phủ Chế tạo cùng với nội quyến của chúng quan viên tam phẩm ở Tô Châu đã ở bên ngoài chờ chỉ.
103 Tựa hồ bị ánh mắt tràn ngập châm biếm, thương hại, khinh bỉ của giai nhân tuyệt sắc trước mắt làm cho kích thích. Trên mặt Lâm Thịnh Khai hiện vẻ xấu hổ, lập tức mặc kệ tất cả vươn tay ra toan bắt lấy Điềm Nhi, nhưng bàn tay vươn ra còn chưa kịp chạm đến bất luận một luồng da thịt nào trên người giai nhân, cả người Lâm Thịnh Khai liền kêu thảm một tiếng, một thanh đoản kiếm thanh đồng sáng chói cắm phập lên lưng chừng cánh tay hắn, vài nam tử mặc thường phục nhanh chóng lướt tới, chính là ngự tiền thị vệ cải trang.
104 Chế tạo Tô Châu Trần Thiên Tinh cùng vợ Lâm thị quỳ rạp dưới đất, bên cạnh là Trần Minh Minh cùng Lâm Thịnh Khai mặt mày trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, xa hơn phía sau là một loạt tất cả quan viên lớn nhỏ.
105 Nói đến Hàng Châu thì không thể không nhắc tới Tây Hồ, nói đến Tây Hồ thì không thể không nhắc tới Lôi Phong tháp, mà nói đến Lôi Phong Tháp thì không thể không nhắc tới đoạn kỳ duyên có một không hai của Hứa Tiên và Bạch nương tử.
106 Trên cầu Đoạn kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước.