41 “Các ông thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc bệnh tình của gia thế nào?” Điềm Nhi dựng thẳng lông mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
42 Hai ngày sau. Điềm Nhi đứng bên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vương thái y bên cạnh, từng hàng ngân châm đã xếp ngay ngắn bên cạnh, hắn thở sâu, chắp tay nói: “Phúc tấn, bây giờ thần sẽ bắt đầu!”Cho dù đây là vì không còn cách nào, nhưng chuyện tới trước mặt, Điềm Nhi vẫn không tự chủ mà sợ hãi.
43 “Ngạch nương. . . ” bóng dáng tròn trịa nho nhỏ, cách thật xa đã chân nam đá chân xiêu chạy tới, lại không cẩn thận vấp một cái, cứ như vậy ngã nhào trên mặt đất.
44 Hai chữ ‘giam lỏng’ vừa ra, Điềm Nhi ngoài cửa lập tức ngây ra như phỗng. Cái gọi là “giam lỏng” tức là chỉ những người trong hoàng thất phạm vào tội lớn bị giam tại một nơi chỉ định, trừ bỏ ăn uống tiểu tiện ngày thường ra, không cho phép có bất kỳ tiếp xúc nào với bên ngoài, quả thực cũng không khác ngồi tù là mấy.
45 Cái gì!!! Điềm Nhi tức giận muốn méo mũi, hai người họ rốt cuộc ai mới quen nuông chiều con a!Gương mặt nhỏ của Điềm Nhi nhăn nhó thành độ cong kỳ quái, miệng mấp máy há ra rồi đóng lại, nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí dám tranh luận với trượng phu, chỉ có thể oán hận nghiến răng, biểu tình như ‘ta không thèm tranh luận với ngươi, hừ’.
46 “Con gái của ta a!” Thấy khuê nữ tựa cửa đứng trông từ xa, Nữu Hỗ Lộc phu nhân lập tức liền ôm chặt vào lòng, gào khóc nói. Điềm Nhi bị chôn trong bầu ngực ‘sóng lớn cuộn trào’, cố sức giãy dụa vài cái.
47 Tròng trành nghiêng ngả chạy tới từ Thái y viện, xem bệnh cho Ung thân vương phúc tấn, vẫn là Hứa thái y ‘râu dâm’. (râu hoa râm ;P, mà mình làm biếng wá nên để vậy cho ngắn gọn)“Thần thỉnh Vương gia đại an.
48 “Vậy ngươi đáp thế nào?” Điềm Nhi khẽ nhướn hàng mày nhỏ, trêu ghẹo hỏi. Ngũ phúc tấn vẻ mặt thẹn thùng, nom vẻ mặt nàng ta, Điềm Nhi làm sao còn không hiểu.
49 Lúc rời khỏi Vĩnh Hòa cung, bầu trời đã bao phủ một vầng tịch dương. Trong xe ngựa, Tám Cân dựa vào người Điềm Nhi, Điềm Nhi tựa vào người Dận Chân, ba người đều không ai lên tiếng.
50 Thọ thần của Đức phi qua không bao lâu, lại là thánh thọ của hoàng đế Khang Hy, ngày đó Điềm Nhi lấy cớ thân thể không khoẻ, không tham dự cung yến, Dận Chân chỉ mang theo Tám Cân tiến cung chúc thọ, đến lúc trở về trời đã tối đen.
51 Trong không gian cực kỳ im ắng, tiếng khóc của trẻ sơ sinh đặc biệt càng vang dội, thanh âm dồn dập chói tai, gần như trong nháy mắt liền truyền thẳng đến lỗ tai của mọi người trong phòng khách.
52 Về vấn đề đặt tên cho ba con trai, trong lòng Dận Chân sớm đã có phương án. “Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch. ” Điềm Nhi lẩm nhẩm lặp đi lặp lại vài lần, rồi mới vỗ tay nịnh nọt: “Vương gia thật là đại tài!”Dận Chân cười trừng mắt nhìn nàng một cái.
53 Nếu như nói ân khoa ba năm một lần là ván cờ đánh cuộc để các nam nhân thi thố với nhau, thì cũng tương tự, kỳ tuyển tú ba năm sàng lọc một lần chính là màn tranh đấu của đám nữ nhân.
54 Cho dù trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng sau khi ăn sáng xong, Điềm Nhi vẫn leo lên xe ngựa đến Tử Cấm thành. “Ta có dự cảm xấu. ” tựa vào vách xe, Điềm Nhi ảo não thởi dài nói với San Hô: “Bà ta thể nào cũng sẽ làm khó dễ ta cho coi.
55 Niên Tiểu Điệp quỳ trên đất, mãi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng cho đứng dậy, trong lòng cảm thấy bất an. Nàng không ngốc, bầu không khí lúc này dị thường như thế làm sao lại không cảm giác được.
56 ‘Tự cổ đế vương đa bạc tình, tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh’. (câu trên chỉ là do editor đang lúc cực kỳ cảm khái mà phun ra, xin đừng để ý)Đương lúc Niên Tiểu Điệp còn đang kinh hãi, lại nghe trên ngự tọa truyền đến giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Khang Hy: “Bất quá chỉ có một hai tia tương tự mà thôi, đừng trông mắt cá lại tưởng là trân châu, Nghi phi ngươi nói quá rồi.
57 Thời gian phi mau, vụt qua trong nháy mắt, cứ như một khắc trước còn đang nóng bức khó chịu, ngay sau đó đã biến thành đại tuyết bay lả tả trong không trung.
58 Vô luận trong lòng Đức phi có ấm ức và oán hận nhiều hơn nữa, ngày hôm sau, Bố Sở Da Khắc đã trở thành Cố Luân Thụy Hòa công chúa vẫn phải bước lên kiệu xe, trong tầm mắt của chúng nhân vây quanh mà chậm rãi di chuyển về hướng Chuẩn Cách Nhĩ.
59 Ngoài phòng tuyết lớn tung bay, phòng trong lại ấm áp như mùa xuân. Trong màn trướng mờ tối, Dận Chân mở mắt ra, bởi vì gần cuối năm, Khang Hy đế phong bút, nên hắn cũng không cần phải thượng triều sớm, chẳng qua mấy năm nay, ngày ngày dậy sớm đã tập thành quen, cho nên đến canh giờ này sẽ rất khó ngủ lại.
60 Ngày trừ tịch, sáng sớm Điềm Nhi đã ăn mặc ổn thỏa, sẵn sàng chờ xuất phát. Qua giờ Tỵ một chút, Dận Chân và nàng, cùng cả bốn đứa con trai liền lên xe ngựa đến Tử Cấm thành.
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 37