Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 706: Phát Hiện Khiến Nửa Mừng Nửa Lo

Chương trước: Chương 705: Lại Là Khách Khanh Trưởng Lão



Nói hoa mỹ là Quý Tân Lâu, nhưng thật sự nơi này chỉ có một ít sương phòng mà thôi, rộng có vài trượng tuy bố trí khá đơn giản nhưng cũng có phần tao nhã.

" Xin mời tiền bối an tọa."

Nhẹ gật đầu Lâm Hiên không nói một lời liền ngồi xuống ngắm hai bức họa tranh treo trên vách.

Thiếu nữ kia tu vi chỉ là Linh Động Kỳ không dám quấy rầy hắn, sau khi dâng trà lên lập tức lặng lẽ lùi ra khỏi sương phòng.

Lâm Hiên cũng không phải chờ đợi lâu, chỉ qua thời gian để một bữa cơm, lão giả kia lập tức đến sương phòng, trong tay có một cái khay làm bằng bạc trên đó để y phục Lâm Hiên yêu cầu.

"Tiền bối thấy sao, người có vừa ý người chăng? " Trên mặt lão giả lộ ra vẻ muốn lấy lòng.

Thần thức Lâm Hiên liền đảo qua, nhẹ gật đầu “"Không tồi, đạo hữu đã rất tận tâm nhưng còn tư liệu về Huyền Phượng Môn…"

“"Vãn bối đã chuẩn bị rất đầy đủ. " Lão giả vừa nói vừa lấy trong lòng ngực ra một cái ngọc giản màu xanh biếc cung kính dâng lên tận tay Lâm Hiên.

Hắn liền tiếp nhận tiện tay cho vào túi trữ vật, thoáng suy nghĩ tay áo liền nhẹ phất, trên bàn bỗng xuất hiện một đống linh thạch nhỏ khoảng chừng mười bảy mười tám khối.

Lão giả thoáng ngẩn người sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng như điên:" Đa tạ tiền bối ban thưởng."

Lâm Hiên chỉ gật đầu không nói thêm điều gì, thân hình chợt động đã biến mất không thấy tăm dạng.

Một lúc sau Lâm Hiên đã xuống Ngũ Chỉ Phong, ngồi bên cạnh một khối đá trơ trụi hắn đem thần thức nhập vào ngọc giản.

Thời gian chầm chậm trôi qua chừng thời gian một bữa cơm, Lâm Hiên mới thu hồi thần thức thoáng thở dài, trầm ngâm không nói gì.

Lão giả lưng còng kia xem ra đã tận tâm tận lực, đem tư liệu về Huyền Phượng Môn ghi lại vô cùng chi tiết, đương nhiên những điều này cũng không phải là bí mật gì.

Tuy nhiên sau khi đọc xon, Lâm Hiên cảm khái mãi không thôi. Yêu Linh Đảo đệ nhất đại phái quả thật là danh bất hư truyền. Tuy còn lâu mới có thể so sánh cùng thời thượng cổ nhưng hiện tại trong môn phái cũng có gần hai mươi vị Nguyên Anh tu sĩ, trong đó còn có ba người đã đạt đến trung kỳ.

Nhất là đại trưởng lão, tuy chưa thể chính thức đột phá được bình cảnh nhưng cũng tính là một nửa của hậu kỳ đại tu sĩ.

Quy mô như thế dù chưa bằng được cửu đại thế lực Vân hải nhưng cũng không kém là bao.

Xem ra kẻ nào muốn lén trộm Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thì thật là giống như trộm răng trong miệng lão hổ.

Nghĩ đến đó sắc mặt Lâm Hiên liên tục thay đổi có lúc lại sa sầm xuống.

Mạnh yếu chính là những lúc như thế này, nếu đổi lại là một người khác trong đầu chắc đã có ý định buông tay nhưng Lâm Hiên tự bước trên tiên đạo đã gặp không biết bao khó khăn, trải qua biết bao chông gai nên tính tình kiên cường vô cùng.

Bởi vậy sau khi suy nghĩ hồi lâu sắc mặt hắn lập tức trở lại bình thường.

Việc này còn phải tính toán kỹ lưỡng song trong lòng Lâm Hiên không có ý từ bỏ.

Bạch quang chợt lóe lên Lâm Hiên đã đem ngọc giản thu lại, sau đó vẻ mặt lộ ra sự thoải mái chậm rãi đi vào trong núi.

Rất nhanh một cái phường thị đơn sơ liền hiện ra trong mắt hắn.

Theo lời của Chu Huyết Ngân thì nơi đây Huyền Phượng Môn mở ra để cho đệ tử cấp thấp, bên trong không hề có vật phẩm hữu ích cho Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

Bất quá Lâm Hiên rất phấn khởi đi vào bên trong. Hắn đang tò mò muốn biết phường thị ở Yêu Linh Đảo có khác gì ở Nhân giới hay không.

Lúc này Lâm Hiên đã thay đổi y phục nên cũng không hề thu hút sự chú ý nữa.

Tuy tu vi vẫn là Ngưng Đan Trung Kỳ song đã hơn xa đa số những kẻ xung quanh. Có điều theo quy củ của tu tiên giới khi không có việc gì mà có kẻ đem thần thức quét khắp nơi dò xét thì cực kỳ khiếm nhã mà tướng mạo Lâm Hiên rất bình phàm nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi xuân xanh nên tự nhiên là không ai để ý đến.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa ghé lại phường thị của tu sĩ cấp thấp, trong này không có nhiều cửa tiệm cho lắm chỉ khoảng chừng một phần ba, còn lại là những gian tiệm tạm bợ lâm thời mà thôi.

Bề ngoài bày bán một ít linh khí tự chế, phù triện còn có cả đạo thư, trên các quầy hàng không lúc nào ngớt tiếng cò kè trả giá, đôi khi cũng chỉ là một khối linh thạch mà tranh nhau đến đỏ mặt tía tai.

Cảnh vật trước mắt giống như cảnh cũ năm xưa chợt hiện về. Với sự trầm ổn của Lâm Hiên cũng không khỏi cảm giác như mình vừa trải qua giấc mộng Nam Kha. Lúc trước thôi hắn vẫn là một đệ tử cấp thấp, luôn vì một chút tài nguyên mà không ngừng cố gắng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa như bóng câu bên cửa sổ, trăm năm chỉ trong là chớp mắt ngoảnh đầu nhìn lại khiến người ta cảm khái vô cùng.

Mặc dù nơi này không có thứ gì hữu ích chỉ là có chút gì đó khiến hắn nhớ lại những ngày xưa cũ thôi thúc hắn tản bước qua nơi đây.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn rất kỳ lạ, có lúc như rơi vào trầm tư rồi lại lộ ra nụ cười mỉm trên khóe môi, nhưng rất nhanh trong mắt Lâm Hiên lộ ra sự kinh ngạc vô cùng.

Hắn khám phá ra các loại đồ vật bày bán trong phường thị thì tài liệu yêu thú chiếm tỉ lệ rất cao, gần như là chiếm tới một nửa. Hơn nữa nếu so sánh với nhân giới thì cùng một loại hàng nhưng giá cả lại thấp hơn rất nhiều.

Ví dụ như da lông của Hỏa Thử cấp một nếu ở Vân Hải tu tiên giới giá khoảng chừng bảy đến tám khối linh thạch nhưng ở đây chỉ có ba khối, thậm chí là còn có giá rẻ hơn.

Mà nơi đây chủng loại vô cùng phong phú, có những loại yêu thú cấp một cấp hai với kiến thức uyên bác như Lâm Hiên cũng chưa từng nghe qua.

Khám phá này khiến Lâm Hiên kinh hỉ vô cùng, đây chẳng qua chỉ là phường thị cấp thấp mà thôi, nếu là đại hội trao đổi của tu sĩ cấp cao không biết sẽ xuất hiện cái gì nữa đây.

Chỉ sợ là những tài liệu yêu thú khó gặp ở nhân giới đều có thể dễ dàng thấy ở đây. Bước chân Lâm Hiên dần trở nên nhanh hơn, mắt lộ ra một tia hưng phấn dị thường, cổ nhân có câu Tái ông thất mã (1), hoạ phúc khôn lường.

Hiếm khi cảm giác dễ chịu như vậy, nhìn đâu cũng thấy vô cùng thoải mái, Lâm Hiên liền dạo quanh khắp nơi thêm một lúc nữa khoảng thời gian một tuần hương.

Sau đó hắn dừng chân trước một gian tiệm. Gian tiệm này không lớn lắm chỉ bày bán một ít linh khí phù triện chỉ là một vài loại cấp thấp, nhưng ánh mắt Lâm Hiên lại chú ý đến một quyển điển tịch cũ bên góc trái của cửa tiệm. Vẻ ngoài của nó dường như khắc sâu dấu vết thời gian, bên trên có đề mấy chứ lớn : "Công pháp Yêu Tộc khái quát".

"Đạo hữu thích quyển điển thư này ư, nó là của tổ tiên tiểu nữ truyền xuống, không dám dối gạt người, ta xuất thân từ một gia tộc tu tiên đã suy tàn. Chỉ là tổ tiên ta thích thu thập kỳ văn dị sự, trong đây đối với các loại Yêu Tộc công pháp đều có giới thiệu sơ lược qua. " Chủ tiệm là một nữ tử mười bảy mười tám xuân xanh âm thanh êm dịu ngọt ngào.

" Chà, cô nương không phải là đệ tử Huyền Phượng Môn sao? " Nhìn qua y phục của đối phương Lâm Hiên có chút kinh ngạc.

"Tất nhiên là không phải, đạo hữu không biết là chỉ cần đưa một khối linh thạch tán tu bên ngoài có thể mở quầy ở đây sao? " Nữ tử không khỏi mở to đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

"Thì ra là thế. " Lâm Hiên nhẹ gật đầu, trong lòng âm thầm cười lạnh, lão giả tóc bạc kia quả nhiên có mưu đồ, không biết đang mưu tính chuyện quỷ quái gì lại dám nói nơi đây yêu tộc hung tàn tán tu thì chỉ có đường chết.

Tất nhiên dù lão tính làm trò quỷ gì đi chăng nữa Lâm Hiên cũng thèm để ý gì, với thần thông hiện tại của hắn diệt sát một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ chỉ là chuyện nhỏ. Trước thực lực chân chính mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa.

Sự chú ý của Lâm Hiên lại dồn lên quyển điển thư kia, trên mặt cũng không hề lộ vẻ ngạc nhiên. Tu sĩ dưới Trúc Cơ Kỳ do thần thức quá yếu nên không thể tạo ra được ngọc giản để ghi lại. Muốn ghi nhớ đều gì chỉ có thể dựa vào giấy mà ghi chép lại nên xuất hiện những quyển điển thư như thế cũng là bình thường.

Lâm Hiên tùy tiện mở ra rồi hỏi: "Giá như thế nào? "

"Năm khối linh thạch. " Âm thanh của thiếu nữ dịu nhẹ ngọt ngào khiến Lâm Hiên không khỏi ngẩn đầu nhìn nàng một cái. Nha đầu kia thì ra thiên sinh mị cốt tuy nhan sắc không phải là nghiên nước nghiêng thành nhưng kết hợp với thiên phú kia chỉ sợ là đối với nam nhân có thì có sức hấp dẫn vô cùng.

Tất nhiên Lâm Hiên là một ngoại lệ, thứ nhất là tu vị hắn rất cao đạo tâm củng cố, thứ hai là bản thân hắn còn có không ít khúc mắc với những nữ tử còn xinh đẹp hơn thế này nhiều.

Lâm Hiên lập tức định thần lại khóe miệng lộ ra một nụ cười, đối với tu sĩ cấp thấp thì năm khối tinh thạch là một con số không nhỏ song đối với hắn mà nói thì chỉ như là hạt bụi mà thôi.

Lâm Hiên liền trực tiếp vỗ tay vào túi trữ vật lấy ra năm khối tinh thạch đưa cho nàng.

"Đa ta" Thiếu nữ mừng rỡ nở một nụ cười rạng rỡ mà nhận lấy. Lâm Hiên liền cầm lấy quyển điển thư cũ rồi lại tiếp tục tản bộ.

Bất quá một lúc sau hắn cũng không có thu hoạch gì thêm, dù sao nơi này là phường thị dành cho tu sĩ cấp thấp nên những thứ bán trong này thật sự không thích hợp với hắn cho lắm.

Nửa canh giờ sau dường như Lâm Hiên không cảm thấy thú vị liền rời khỏi phường thị.

"Thiếu gia, tiếp theo chúng ta nên làm gì? " Âm thanh nhẹ nhàng của Nguyệt Nhi liền vang lên trong tai.

"Điều này thì…." Lâm Hiên không khỏi khoanh tay cúi đầu trầm ngâm.

Theo lý khi đã đến nơi này thì trong thời gian ngắn không có cách gì để trở lại vậy thì phải đi tìm nơi khai mở động phủ.

Lại nói thân là Huyền Phượng Môn khách khanh Lâm Hiên có thể dựa vào khối lệnh bài để có được một tòa động phủ tất nhiên cũng không phải thứ mà hắn ưng ý.

Song để có thể ở yên ổn là được dù sao Lâm Hiên cũng không tính ở lại nơi này lâu dài.

Thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo độn quang hướng đến một bên của ngọn núi mà bay đi.

Sau đó sự tình diễn ra hết sức thuận lợi, với tu vi Ngưng Đan Trung Kỳ cũng khiến cho quản sự lo việc tiếp đãi vô cùng cung kính .

Sau khi đến động phủ, tự nhiên Lâm Hiên liền lấy mấy bộ trận kỳ bố trí ra rồi liền đánh một giấc dài, đến sáng hôm sau hắn mới lấy quyển điển thư cũ bắt đầu xem qua.

Miệt mài đọc cho đến khi thái dương hạ sơn Lâm Hiên mới nhẹ khép quyển điển thư lại trên mặt lộ vẻ sảng khoái vô cùng. Xem ra hắn đã tìm được đáp án cho nghi vấn trong lòng.

Đối với tu yêu công pháp Chu Huyết Ngân cũng đã từng nói qua song rất sơ lược. Muốn rời khỏi Yêu Linh Đảo thì hắn phải học được Phượng Vũ Cửu Thiên quyết. Trước đây Lâm Hiên cũng đã từng xem qua Chu Huyết Ngân thi triển công pháp.

Tu yêu giả vô cùng khác biệt với bốn nhà kia tuy cũng có thể sử dụng linh khí pháp bảo, nhưng lại còn có thể đem thân thể yêu hóa sử dụng các loại thần thông quỷ dị khác.

Chu Huyết Ngân từng đem tay phải biến thành lợi trảo nhưng Lâm Hiên cũng không hy vọng khi hắn tu yêu lại trở thành quái dị như thế.

Theo quyển điển thư kia thì tu yêu công pháp tuy thiên hình vạn trạng nhưng đều có một vài điểm chung.

Xét về công pháp phổ thông cùng công pháp trung đẳng mới yêu cầu tu sĩ đem thân thể yêu hóa còn công pháp cao cấp và công pháp cực phẩm thì không cần như thế, lại có phần giống Phật Đạo Nho Ma có sử dụng pháp bảo. Hơn nữa nghe nói sau khi tu luyện hai loại công pháp bậc cao thì cho dù không cần yêu hóa thân thể của tu sĩ cường đại vô cùng.

Đặc biệt là cực phẩm công pháp luyện đến thâm hậu thì có thể khiến thân thể cứng rắn vô cùng tựa như pháp bảo vậy.

----------oOo----------

Chú thích: (1) Tái ông thất mã.

Một lão già ở vùng biên giới bị mất ngựa mọi người đến an ủi lão bảo rằng làm sao biết đó không phải là phúc? Ít lâu sau con ngựa quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng lão lại bảo biết đâu đó lại là họa. Quả vậy con trai lão vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người lại đến an ủi lão lại bảo không chừng đó lại là phúc. Chẳng bao lâu biên cương có giặc, trai tráng phải ra trận riêng con lão vì tàn tật ở nhà mà sống sót.

Điển tích này ví chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

Loading...

Xem tiếp: Chương 707: Thiên Sinh Mị Cốt

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đắm Say

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 21



Lưu Luyến

Thể loại: Dị Giới, Đam Mỹ

Số chương: 17


Thần Ma Thiên Tôn

Thể loại: Khoa Huyễn, Tiên Hiệp

Số chương: 1100