Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 705: Lại Là Khách Khanh Trưởng Lão

Chương trước: Chương 704: Hai Phương Pháp Trở Về Nhân Giới



Lời này của Lâm Hiên có vẻ lập lờ nước đôi, không tỏ ý đáp ứng mà cũng không lộ vẻ cự tuyệt, trong lòng lão giả tóc bạc tuy có chút bất mãn song cũng không tiện làm khó dễ ra mặt.

“ Ha ha, đạo hữu muốn suy nghĩ cẩn thận lão phu hoàn toàn có thể hiểu, song Yêu Linh Đảo không hề giống như nhân giới tán tu ở nơi rất khó để có thể sinh tồn. Nếu như có thể đạo hữu hãy gia nhập trở thành khách khanh trưởng lão của bản môn, như thế cũng không cần phải chịu ước thúc, hơn nữa vào thời điểm nguy hiểm thì đạo hữu có thể tìm đến sự che chở của bản môn không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao. Điều này đạo hữu nghĩ sao?” Đôi mắt lão giả đảo liên hồi mỉm cười nói.

“ Đa tạ hảo ý của đạo hữu, nếu trở thành khách khanh trường lão của quý phái thì phải có nghĩa vụ ra sao?” Lâm Hiên khẽ chau mày, nghiêm túc mà nói thì có một câu rất đúng trong trường hợp này đó là “ Khó ăn được của thiên hạ một bát cháo mà không phải trả tiền” cho nên hắn sẽ không dễ dàng rơi vào mưu kế của kẻ khác.

“Điều này thì đạo hữu không cần quá lo lắng, trở thành khách khanh thì ngày thường sẽ vô cùng tiêu dao tự tại, trừ những lúc yêu thú tấn công tổng đàn tệ phái thì cần phải ra sức, hơn nữa bình thường có thể sử dụng một ít tài nguyên giống như là Tàng Thư Các, Địa Hỏa Phòng. Song lão phu cũng phải cảnh báo trước là khách khanh vẫn chưa được tính là đệ tử chân chính của bản môn cho nên chỉ có thể sử dụng một ít tài nguyên cấp thấp mà thôi. Mà đối với đạo hữu là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thì sợ không có tác dụng gì nhiều..”

“Ha ha, đạo hữu không cần phải khuyên thêm nữa Lâm mỗ đã nói rồi, có gia nhập Huyền Phượng Môn hay không tại hạ còn phải đắn đo cân nhắc thêm một chút nữa.”

Lâm Hiên liền khoát tay vội cản lại không muốn với lão này nữa.

“ Vậy trước tiên đạo hữu nguyện ý trở thành khách khanh bản môn chứ?”

“ Được rồi hảo ý của đạo hữu tại hạ sao dám chối từ.” Khóe miệng Lâm hiên lộ ra một nụ cười.

Nghe vậy lão giả tóc bạc không khỏi có chút hứng phấn, mặt mày hớn hở lập tức vỗ tay vào túi trữ vật từ trong liền xuất hiện một đạo quang hoa nhoáng lên đã nằm gọn trong lòng bàn tay lão. Thì ra đó là một tấm lệnh bài đen như mực.

Lệnh bài này kích cỡ tựa như bàn tay của một hài nhi không biết là dùng loại gỗ gì để khắc thành, trên mặt lệnh bài lộ ra một làn u hương nhàn nhạt khiến người thần thanh khí sảng.

“ Đây là khách khanh lệnh phù của Huyền Phượng Môn ta đạo hữu hãy thu lấy.”

“Đa tạ.” Lâm Hiên không chút do dự tiếp lấy sau đó tiếp tục tán gẫu với đối phương vài câu rồi cáo từ.

Sau khi rời khỏi chỗ đối phương, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Hiên dường như tan biến thay vào đó là vẻ âm trầm tựa như sương mờ phủ cả khuôn mặt.

lão giả tóc bạc kia ra sức chèo kéo mời hắn không biết có âm mưu gì?

Trong lòng vừa nghĩ đến đó Lâm Hiên liền lấy khách khanh lệnh phù kia ra, thần niệm tiến nhập vào bên trong đảo qua vài lần nhưng cũng không thấy gì bất ổn.

“ Thôi bỏ, một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ nho nhỏ nếu như cố ý nhắm vào ta, thì lúc đó hắn muốn hối không kịp.”

Lâm Hiên liền nhè nhẹ lắc lắc đầu quyết định gạt chuyện này sang một bên, việc cấp bách hiện tại đó chính là tìm biện pháp rời khỏi đây. Lâm Hiên không hề có hứng thú ở lại Yêu Linh Đảo này.

Nếu theo như lời đối phương nói, hai phương pháp kia cách tiến vào Ly Hợp Kỳ thì căn bản khỏi cần nghĩ đến vì nó quá xa vời. Thực lực của hắn hiện tại chỉ mới hóa thành Ma Anh mà thôi.

Như vậy chỉ có thể nhắm đến truyền tống trận kia mà thôi.

Phượng mạch chi thể không phải là trở ngại gì quá lớn bất quá nếu muốn học Phượng Vũ Cửu Thiên quyết chỉ sợ không dễ dàng, dù hắn có gia nhập Huyền Phượng Môn song đối phương cũng không có khả năng đem cực phẩm công pháp đưa cho.

Mà một khi biểu hiện thiên phú hơn người thì hậu quả của việc đó khó có thể đoán trước được, thậm chí còn có thể mang đến họa sát thân.

Tu tiên giới cực kỳ tàn khốc Lâm Hiên đương nhiên rõ ràng, bảo vật trấn phái cho dù là vô dụng trong tay đối phương cũng sẽ không bao giờ giao cho kẻ khác.

Muốn có được chỉ có cách đó là …..Trộm!

Tất nhiên việc này không thể gấp gáp được nếu không thì khéo quá hóa vụng.

Huống hồ cũng chưa có tin tức gì của cực phẩm tinh thạch. Nhẹ thở ra Lâm Hiên liền cùng Nguyệt Nhi thương lượng vài câu sau đó liền hóa thành một đạo độn quang hướng đến một tòa đại lâu cách đó vài dặm mà bay đi.

Tòa kiến trúc này cũng được xây nên từ gỗ nhưng quy mô so với tòa đại lâu vừa nãy thì đơn giản hơn nhiều, mà đi ra đi vào cũng chỉ là những tu sĩ cấp thấp

Đây là nơi mà các đệ tử sau khi xử lý tạp vụ thì đến để nhận thù lao cùng linh khí, khi Lâm Hiên đi đến lập tức thu hút ánh mắt của chúng tu sĩ, không để ý đến những ánh mắt đang ngạc nhiên hắn điềm nhiên đi vào trong

Chỉ thấy rất nhanh chấp sự liền ra nghênh đón Lâm Hiên. Đó là một lão nhân ngoài sáu mươi, lưng cong như lưng tôm song lại lộ ra tinh thần quắc thước.

“Vị tiền bối này quang lâm tới Dẫn Phượng Các chẳng hay có gì chỉ bảo?” Lão giả lập tức thận trọng cất lời.

Tu vị Lâm Hiên thâm sâu khó lường trang phục lại rất kỳ dị khiến lão cảm thấy cực kỳ cổ quái khó có thể nhìn thấu được nhân vật trước mắt.

“ Ngươi không cần kinh ngạc như thế, ta là tân khách khanh của quý phái.” Lâm Hiên vừa nói tay đem lệnh phù lấy ra.

Thấy thế sắc mặt của lão giả thả lỏng ra không ít rồi lập tức lại lộ ra vẻ cung kính. Thân phận khách khanh trưởng lão rất được tôn sùng, phải là Ngưng Đan Kỳ cao thủ mới có thể đảm đương được.

“Thì ra là Lâm trưởng lão, xin nhận lễ của vãn bối.” Lão giả vội vàng thi lễ vẻ như muốn lấy lòng.

Hắn bất quá chỉ là tu vị Linh Động Hậu Kỳ, ngày thường nào có cơ hội gặp được cao thủ như vậy, nếu như có thể có được hảo cảm của vị Lâm tiền bối này thì kiếp này không phải lo lắng mấy. Lâm Hiên sao không nhìn ra được điều này song trên mặt lại lộ vẻ bình thản.

“Trưởng lão có gì phân phó xin cứ nói rõ, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm được dù vào núi đao biển lửa…..”

“ Đạo hữu nói quá lời rồi, Lâm mỗ cũng không yêu cầu ngươi vào núi đao biển lửa gì gì đó đâu, ta đến đây chỉ có một vài việc nhỏ mà thôi.” Lúc này Lâm Hiên dở khóc dở cười, đành xua tay làm gián đoạn lời thề thốt trung thành của đối phương.

Mặt lão giả không khỏi đỏ lên, tuy lần này làm hơi quá song cũng là lão hồ ly lập tức khôi phục vẻ bình thường: “ Tiền bối xin cứ nói.”

“Ừm, đầu tiên ta cần một bộ y phục, không cần hoa lệ chỉ cần loại bình thường.”

“ Chỉ là việc nhỏ tiền bối cứ yên tâm, ta liền phái người đi lấy cho người một bộ trường sam màu xanh, ý người ra sao?”

“ Như vậy cũng tốt.” Lâm Hiên liền gật đầu lộ vẻ hài lòng : “ Thêm một điều nữa, ta vừa mới trở thành khác khanh nên đối với quý phải vẫn chưa được tường tận hết. Ngươi hãy lấy cho ta một cái ngọc giản bên trong có ghi đầy đủ tư liệu về Huyền Phượng Môn, càng chi tiết càng tốt.”

“ Điều này không có gì khó, chỉ là cần chút thời gian xin tiền bối nghỉ tại đây trong chốc lát, ta lập tức đưa những thứ ngài cần đến. Tiểu Hồng nhanh dâng hảo trà lên cho tiền bối dùng.” Lão giả với thêm một câu với ả thị nữ đứng bên cạnh.

Đó là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám, linh khí trên người phảng phất như có như không tựa như mới nhập môn không lâu. Nghe lão giả nói thế lập tức thi lễ, rồi cung kính đi đến bưng trà tới đứng một bên cạnh Lâm Hiên.

Loading...

Xem tiếp: Chương 706: Phát Hiện Khiến Nửa Mừng Nửa Lo

Loading...