Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 707: Thiên Sinh Mị Cốt

Chương trước: Chương 706: Phát Hiện Khiến Nửa Mừng Nửa Lo



-------------------------

Lâm Hiên tuy có kinh ngạc nhưng sau một lúc hắn lập tức bình tĩnh trở lại.

Không giống như nhân tộc Hóa Hình kỳ yêu tộc tuy rằng cũng có sử dụng pháp bảo song chỉ xem đó là ngoại vật, yêu tộc vốn xem trọng việc bồi luyện thân thể.

Thậm chí là những yêu thú có tu vị cao cũng không thèm sử dụng pháp bảo mà đem lợi trảo cùng răng nhọn bẩm sinh tôi luyện đến mức khó có tưởng tượng nổi, chém đinh chặt sắt như chém bùn có thể trực tiếp ngạnh kháng với một số pháp bảo lợi hại.

Tuy thân thể nhân tộc kém xa yêu tộc nhưng mô phỏng thần thông đem cực phẩm công pháp luyện đến tinh thuần thâm hậu thì cũng có thể so sánh với độ cứng rắn của những pháp bảo bình thường là không có gì lạ.

Lâm Hiên không khỏi thở dài, tu tiên đạo quả thật thần bí vô thường, hiện tại như hắn đây thì cũng chỉ là đi lướt như cưỡi ngựa xem hoa (1) mà thôi.

Nhẹ đặt quyển điển thư trên tay xuống nhìn lên bầu trời đang nhuốm màu tịch dương. Lâm Hiên bắt đầu ngồi xếp bằng đả tọa, mấy ngày nay hắn hoàn toàn không có để tâm tu luyện bỏ qua không ít thời gian luyện công.

Hiện tại có thời gian cần phải chuyên tâm tu luyện. Nhưng nơi này nhưng linh khí lại vô cùng loãng thật sự là không hợp với tu tiên giả như hắn. Cũng may Lâm Hiên vẫn còn các loại linh dược để có thể dùng để trợ giúp cho việc luyện công.

Trải qua một đêm yên bình ngày hôm sau khi ánh ban mai vừa lên, Lâm Hiên đã khôi phục lại thần thái sảng khoái vô cùng.

"Hơ!"

Không khí trong lành vô cùng Lâm Hiên liền hít vào một hơi thật sâu rồi lập tức nhẹ phủi áo đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi động phủ Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng hướng về phía xa xa trên không trung mà bay đi.

Diện tích Yêu Linh Đảo rộng lớn vô cùng theo sự phỏng đoán của Lâm Hiên chỉ sợ là gấp hai ba lần U Châu cộng lại. Ngoại trừ Huyền Phượng Môn ra các môn phái tu yêu khác cũng nhiều đếm không xuể.

Lâm Hiên dự định đi du ngoạn một vòng để xem có thu hoạch được gì hay không, dù sao thì Phượng Vũ Cửu Thiên quyết không phải một sớm một chiều là có thể lấy được. Trước tiên hắn định làm quen với hoàn cảnh địa hình chung quanh biết đâu sau này sẽ có chỗ hữu dụng.

Lòng nghĩ như thế Lâm Hiên độn quang cũng không nhanh lắm. Khoảng thời gian một bữa cơm hắn chỉ mới bay được hơn trăm dặm mà thôi.

Đồng thời lại phóng thần thức ra xung quanh tỉ mỉ đánh giá mọi thứ.

"Ồ?"

Cách hắn khoảng chừng vài dặm về phía bên trước có một cái sơn cốc nho nhỏ diện tích cũng chỉ hơn trăm trượng thoạt nhìn không có gì đáng chú ý nhưng lúc này trong đó có hai tu tiên giả một nam một nữ, linh khí trên người dao động mỏng manh chắc chắc là chưa Trúc Cơ thành công.

Căn bản với những tu sĩ cấp thấp như thế thì bình thường đừng hòng lọt vào mắt Lâm Hiên song trong đó lại có một nữ tử mà hắn biết.

Thiếu nữ chừng đôi mươi dung mạo thanh tú nhưng từ trên thân thể thành thục toát ra vẻ gì đó khiến người nhìn thấy lòng phải động phong tình.

Thiên sinh mị cốt!

Thì ra là nữ tử hôm qua ở phường thị. Lâm Hiên khẽ chau mày tức khắc đạo độn quang của hắn dần dần trở nên mờ nhạt cuối cùng hóa thành một bóng hình xanh biếc mờ ảo biến mất tại chỗ.

Với ẩn nặc thuật hiện tại của hắn đừng nói là Linh Động Kỳ đệ tử mà dù là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ cũng không thể phát hiện ra được.

Tất nhiên Lâm Hiên sẽ không dư hơi mà nghe lén chuyện riêng của hai đệ tử cấp thấp này, chỉ là hắn phát hiện giữa hai người có chút gì đó quỷ dị.

Trên mặt nữ tử kìa tràn đầy lửa giận còn về nam tử kia tuổi cũng xấp xỉ với nàng, thoạt nhìn thì mi thanh mục tú có vẻ như là một nhân vật anh tuấn song hắn lại khiến cho người khác cảm thấy có gì đó rất tà dị. Xem ra kẻ này cũng không tốt lành gì.

Nếu bình thường Lâm Hiên không có hứng thú gì mà làm trò anh hùng cứu mỹ nhân. Bất quá quyển điển thư của thiếu nữ này đã giúp hắn giải quyết được khúc mắc trong lòng. Khiến hắn cũng có chút cảm kích với nàng.

"Họ Kim kia ngươi đừng có khinh người quá đáng! "Lúc này trên mặt thiếu nữ tràn đầy sự tức giận khẽ quát.

"Bình nhi cô nương nàng nói như vậy là oan cho Kim mỗ, ta đối với cô nương là một tấm chân tình hy vọng có thể kết thành song tu để cả hai cùng khám phá thiên đạo. Chuyện tốt như thế sao lại nói là khi nhục cô nương chứ. " Nam tử kia dần dần từng bước tiến lại tuy trên mặt hắn nói cười thế song lại khiến người có cảm giác khó chịu.

"Song tu! " Lúc này sắc mặt thiếu nữ không khỏi đỏ bừng lên bất quá lại càng khiến nàng thêm phần kiều diễm. Nàng vốn là thiên sinh mị cốt tuy không phải tuyệt đại giai nhân gì, nhưng thần thái này cũng đã khiến chúng sinh điên đảo rồi. Lâm Hiên bí mật ẩn một nơi gần đó cũng không khỏi thầm nghĩ, nha đầu này thật sự là vưu vật họa quốc ương dân khó trách tên nam tử kia đầu óc mê mẩn.

Lúc này vẻ mặt thiếu nữ đã không còn bình thản như trước mà thay vào đó là một sự kiên quyết vô cùng: "Họ Kim kia ngươi không cần si tâm vọng tưởng nữa, Bình nhi cho dù là gả cho một con heo thì cũng sẽ không bao giờ đi theo ngươi cả!" Hàm ý so sánh trong lời này khá cay độc đủ để thấy thái độ của nàng đối với nam nhân kia chán ghét đến cực điểm.

Nghe những lời này trong mắt họ Kim kia ánh lên sự tàn khốc nhưng nhanh chóng biến mất. Có vẻ hắn đang rất kiềm chế ngữ khí có chút gượng gạo nói "Bình nhi cô nương, Kim mỗ thành tâm thành ý muốn kết thành song tu bạn lữ với nàng. Ngươi cần gì phải cự tuyệt đến thế, dù gì Diệp gia cũng đã sớm không còn mà nàng cũng chẳng phải là đại tiểu thư hiển hách gì gì đó nữa rồi bây giờ cũng chỉ là một tán tu mà thôi. Kim mỗ tuy bước chân vào tu tiên giới chưa lâu song được gia tổ quan tâm thì công pháp đại thành chỉ còn là vấn đề sớm muộn thôi…."

"Câm mồm cho ta! Cho dù là Diệp gia đã suy sụp song Bình nhi ta cũng không phải là hạng nữ nhân mặt dày mày dặn vô sỉ sao có thể làm ra chuyện dùng nhan sắc mà đổi chác chứ. Ta cũng biết ngươi là thiếu chủ của Côn Nam Sơn nên đừng lấy danh của Côn Nam lão ma ra mà dọa ta. Hừ tên họ Kim kia ngươi tưởng ta không biết gì về lai lịch của ngươi sao? Khi ngươi chưa bước chân vào tiên đạo đã cực kỳ tham hoa hiếu sắc. Không biết đã có bao nhiêu nữ tử trong trắng đã bị hủy dưới tay ngươi. Từ khi lọt vào mắt của Côn Nam lão ma ngươi lại càng phóng túng không hề kiêng kỵ gì. Thậm chí còn lấy nữ tử để làm đỉnh lô tùy ý thải âm bổ dương…"

"Hừ! Xú nha đầu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả."Lúc này Nam tử họ Kim bị đối phương nói trúng tim đen vẻ mặt lập tức biến sắc : "Vốn dĩ ta thấy ngươi có chút nhan sắc nên định thu ngươi làm thị thiếp của bổn thiếu chủ. Vậy mà ngươi không biết phân biệt tốt xấu. Đã vậy ta sẽ cho ngươi được như tâm nguyện trở thành đỉnh lô cho bản thiếu chủ thải bổ." Lời còn chưa dứt trên mặt hắn đã lộ vẻ dâm tà, cái mặt nạ chính nhân quân tử đã rớt mất tự lúc nào. Không còn kiêng dè gì bắt đầu dùng ánh mắt dâm đãng quét lên khắp những bộ vị nóng bỏng trên người thiếu nữ kia.

"Ti tiện vô sỉ! " Diệp Bình Nhi vừa thẹn vừa giận lập tức chân ngọc đạp mạnh, từ trong lòng bàn tay xuất hiện rất nhiều phù lục.

Chỉ thấy nàng nhẹ phất tay một cái vài khối quang cầu màu đen cỡ nắm tay bỗng xuất hiện.

Yêu đạn phù là Nhân giai sơ cấp pháp thuật, nói cách khác đây cũng là một loại pháp thuật nhập môn tựa Hỏa Đạn Thuật của Nhân giới.

Nhưng Diệp Bình Nhi chẳng qua cũng chỉ là Linh Động Trung Kỳ nên trong người cũng không có nhiều cao cấp phù lục. Lúc này những quả yêu khí cầu dưới sự thúc dục của nàng liền hung hăng giáng xuống đối phương.

" Hừ, với ba miếng thần thông mèo quào chó gặm thế này mà lại dám chống lại bổn thiếu gia ư? "

Trên mặt nam tử họ Kim kia tràn đầy nụ cười nhạo báng trên thân hiện ra một luồng hắc khí dày đặc, đối mặt với yêu đạn phù kia hắn chẳng thèm né tránh, người như con dã thú chợt hóa lớn, cơ thể hắn lúc này cực kỳ đáng sợ.

"Yêu hóa thuật! Ngươi lại có thể yêu hóa được sao !" Trên mặt thiếu nữ tràn đầy sự kinh hoảng.

Về phần Lâm Hiên thì hắn không khỏi bĩu môi, Côn Nam lão ma gì đó mà đệ tử đích truyền cũng chỉ là tu luyện công pháp bình thường, nên biết rằng khi luyện công pháp cao cấp hay cực phẩm thì sẽ không khiến thân thể bị yêu hóa.

Song Lâm Hiên cũng không hề hay biết lần này hắn đã lầm, bất cứ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ, Vẫn có một bộ phận nhỏ không tuân theo quy luật này.

Thực ra Côn Nam lão ma tu luyện công pháp cao cấp song khi chiến đấu lại khiến cho thân thể yêu hóa.

Sau khi tay trái yêu hóa xong nam tử họ Kim kia liền nhẹ vung lên đánh nát tất cả yêu đạn phù, khóe miệng lộ ra nụ cười ra dâm đãng từ từ bước về phía thiếu nữ.

Trong mắt Diệp Bình Nhi lộ ra một tia sợ hãi nhưng không hoảng loạn. Tay lập tức vung ra vỗ vào túi trữ vật tế xuất ra một thanh chủy thủ sáng lấp lánh.

"Chà, ra là trung phẩm linh khí cơ đấy, xem ra trong tay Diệp đại tiểu thư vẫn còn không ít đồ tốt, tán tu bình thường nào có thể sánh được. " Nam tử họ Kim kia ngoài miệng tỏ ra chế diễu song nét mặt lại lộ ra vẻ rất nghiêm trọng, uy lực của trung phẩm linh khí không phải là nhỏ không dễ đối phó như những phù lục tạp nham kia.

"Biến! "

Thiếu nữ lập tức xuất thủ điểm nhẹ lên thanh chủy thủ, yêu khí chợt lóe lên hóa thành một đạo tinh mang điên cuồng đâm thẳng về phía đối phương.

Nam tử họ Kim kia liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ẩn hiện một tia sáng đỏ như máu, tay trái yêu hóa liền giơ lên tựa như muốn đón đỡ chủy thủ, Xem ra hắn đang muốn ngạnh kháng với nó.

Lúc này Lâm Hiên đang ẩn mình, thoáng nhìn qua hắn đã biết sự việc không đơn giản như thế, tiểu tử này còn có quỷ kế khác trong đó.

Thật không sai mắt vừa thấy thanh chủy thủ đến gần chỉ cách còn nửa thước, thì từ trên cánh tay kỳ dị đó đột nhiên xuất hiên vô số xúc tu dài chừng hai ba thước tựa như độc xà cắn trả quấn quanh chủy thủ.

Đối với loại tranh đấu của tu sĩ cấp thấp như thế, Lâm Hiên không khỏi mỉm cười thật sự nó quá nhỏ bé với hắn lúc này. Song sự quỷ dị và huyền diệu của yêu tu công pháp thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.

"A!" Diệp Bình Nhi kinh hãi thét lên một tiếng, xem ra sự biến dị như thế nàng chưa từng gặp qua trước đây. Muốn biến chiêu đã không còn kịp nữa, chủy thủ lập tức bị các xúc tu quấn chặt.

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch ra song cũng không cam chịu thúc thủ, hai tay liền kết ấn vội niệm pháp quyết, yêu quang trên mặt thanh chủy thủ lập tức đại thịnh như muốn thoát ra khỏi trói buộc. Song những xúc tu kia không chỉ cứng rắn vô cùng mà bề mặt trơn trượt, chủy thủ dù sắc bén cũng hoàn toàn bị vây khốn.

"Xú nha đầu ngươi đừng có uổng phí khí lực nữa, ngoan ngoãn thuận theo ý bản thiếu chủ đi. Nếu như ngươi khuất phục ngay lúc này, ngoài việc ban cho ngươi sự khoái lạc về thân thể, Kim mỗ còn có thể nghĩ lại việc có cho ngươi làm đỉnh lô hay không. Hắc hắc" Nam tử họ Kim miệng đầy dụ dỗ. Thật ti tiện dâm đãng như vẻ mặt hắn lại ra vẻ cao thượng.

"Phì, dâm tặc vô sỉ, ta khinh! "

Chỉ thấy thiếu nữ không hề cử động gì nhưng ánh sáng tại nơi nàng đang đứng tỏa ra ngày càng rực rỡ, trên tay nàng có thêm một đạo phù lục lần này không phải là tế ra mà là dán lên người, lập tức nàng hóa thành một đạo thanh hồng phá không định rời đi.

----------oOo----------

Chú thích: (1) Cưỡi ngựa xem hoa. Bàn về câu thành ngữ quen thuộc này tại hạ xin đưa ra hai điển tích.

Điển một:

Đời Đường có nhà thơ tên gọi Mạnh Giao gần năm mươi tuổi mới tham gia vào kỳ thi hương tuy muộn màng nhưng ông vẫn rất hào hứng. Khi đó đang là tiết xuân gió xuân nhẹ thổi khiến Mạnh Giao cảm thấy thật dễ chịu. Trên lưng ngựa ông thấy ngựa phi nhịp nhàng hơn ngày thường nghĩ bụng: "Ngựa phi thế này thì chỉ một ngày ta có thể ngắm hết hoa thành Trường An !". Hứng tình ông đề ngay một bài thơ nói lên tâm trạng phấn chấn của ông sau kỳ thi đó. Sau này người ta dựa vào ý của bài thơ mà biến thành câu thành ngữ "Cưỡi ngựa xem hoa".

Điển hai:

Xưa kia có chàng trai tên Quý Lương có tật ở chân nhưng lại rất kén chọn nên mãi chẳng lấy được vợ, sau cùng chàng bèn nhờ người bạn tên Hoa Hán mai mối. Lại có cô gái tên Diệp Thanh vì mũi bị méo cũng mãi chưa kiếm được chồng may rủi sao lại cũng nhờ chính Hoa Hán mai mối.

Để tác hợp hai người Hoa Hán bèn nghĩ ra cách sau: Quý Lương sẽ áo mũ chỉnh tề cưỡi ngựa thong dong đi ngang nhà Diệp Thanh còn cô nàng thì trang điểm kỹ càng tay cầm bông hoa vân vê trên mặt (che chiếc mũi xấu của mình) đứng trước cửa nhà.

Thế là chàng trên lưng ngựa thoáng thấy nàng e lệ thẹn thùng, nàng trông chàng trên cao sao oai phong lẫm liệt… và hôn sự theo đó nên duyên. Chỉ đến ngày hôn lễ mọi sự mới vỡ lẽ nhưng mọi việc đã an bài.

Từ đó trong nhân gian có thành ngữ “Cưỡi ngựa xem hoa”.

Câu thành ngữ này vốn dùng để chỉ tâm trạng hào hứng phấn khởi. Ngày nay người ta lại dùng nó để nói về những sự việc không được xem xét nghiên cứu cẩn thận hoặc làm cái gì cũng qua loa và sơ sài.

Loading...

Xem tiếp: Chương 708: Một Ngày Làm Thiện Nhân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bình Đạm Như Thủy

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32


Hào Môn Diệm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 53


Những Câu Chuyện Nhỏ Của Tôi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 5


Oan Trái

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60