Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 708: Một Ngày Làm Thiện Nhân

Chương trước: Chương 707: Thiên Sinh Mị Cốt



"Còn muốn chạy sao?" Trên mặt nam tử họ Kim lộ ra nụ cười nhạo báng:" Trước mặt bổn thiếu chủ thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày thôi".

Lời còn chưa dứt hắn đã vung cánh tay trái bị yêu hóa lên, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một cái lỗ nhỏ như ngón tay cái.

Yêu vụ đen như mực từ bên trong cuồn cuộn ùn ra nhanh chóng bao lấy đạo kinh hồng kia.

Màu sắc của đạo độn quang kia dần dần ảm đạm đi. Thân thể mong manh của Diệp Bình Nhi lập tức từ trên không rơi xuống.

Đến lúc này khuôn mặt tựa như hoa của nàng bỗng trở nên khó coi, dù không cam tâm bó tay chịu trói nhưng vì pháp lực bị yêu vụ kia phong tỏa khiến cho tay chân mềm nhũn vô lực khiến nàng phải cắn chặt răng mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

". Sao nào, lúc này chẳng phải là giống như cá nằm trên thớt hay sao. Nếu lúc trước chịu nghe theo lời bổn thiếu chủ thì giờ đâu phải chịu ấm ức như vậy, bây giờ trong lòng ngươi đã hối hận chưa?".

"Ta khinh, hối hận cái đầu mi! Bình nhi chỉ hận mình pháp lực quá kém không thể diệt sát được hạng người vô sỉ như ngươi!" Thiếu nữ dù có lộ ra vẻ sợ hãi nhưng vẫn quật cường mắng mỏ gã họ Kim kia.

"Nha đầu thúi chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm, hừ hừ thiên sinh mị cốt cái gì bản thiếu chủ nhất định phải hưởng lạc cùng với ngươi ngay tại nơi sơn thanh thủy tú này." Nam tử họ Kim vừa nói vừa lộ một nụ cười dâm đãng soi mói ánh mắt tiếp tục khắp thân thể thiếu nữ.

Lúc này trên mặt Bình nhi lộ ra vẻ bi thảm vô cùng đôi mắt ngập tràn sự tuyệt vọng.

Chẳng lẽ mình sẽ phải thất thân như vậy sao, song đến giờ khắc này có muốn tự sát cũng không kịp nữa rồi.

Bỗng nhiên một cỗ thần thức băng lãnh từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy cả hai khiến bọn họ có cảm giác như ếch xanh bị độc xà nhìn chằm chằm nổi cả da gà lên.

Hai người thoáng ngẩn ra song nét mặt lại hoàn toàn trái ngược. Trên mặt Diệp Bình Nhi tràn đầy sự kinh hỉ dù sao đối với nàng lúc này đương nhiên sẽ tốt hơn.

Mà nam tử họ Kim kia lại vô cùng lo lắng, lòng giận dữ vô cùng song lại phải cố gắng kiềm chế lại không dám bộc lộ. Thần thức đáng sợ như thế e rằng chính là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ?

Tên này dù ti bỉ vô sỉ song đầu óc cực kỳ lợi hại lập tức trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sáng kỳ lạ, bộ mặt lập tức ra vẻ tươi cười hướng phía xa xa thi lễ : "Không biết vị tiền bối nào đại giá quang lâm xin thứ cho vãn bối không kịp nghênh tiếp từ xa. "

" Đừng có ở đó mà khẩu thị tâm phi nữa, dựa vào ngươi mà đủ tư cách để biết ta sao." Một âm thanh lạnh lùng không chút tình cảm vang lên.

Tức thì cách đó mười trượng linh quang chợt lóe rồi một thiếu niên dung mạo bình thường tựa như từ hư không xuất hiện. Thoạt nhìn thì hắn vô cùng trẻ tuổi nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi nhưng một thân linh khí khiến người ta phải kinh sợ.

Nam tử họ Kim kia thoáng ngẩn ra vẻ mặt kinh ngạc sau đó lén thả thần thức quét qua. Trong mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, quả nhiên là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

Mà phía bên kia Diệp Bình Nhi không khỏi mở to đôi mắt ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, đây không phải là đạo hữu hôm qua mua điển thư ở phường thị đó ư?

Hóa ra...... Hắn lại là Ngưng Đan Kỳ cao thủ!

Duyên kỳ ngộ cũng chỉ là chừng này mà thôi thiếu nữ cảm thấy sự việc trước mắt tựa như một giấc mơ!

Thấy mắt ánh bất thiện của Lâm Hiên nhìn về phía mình trên trán nam tử họ Kim không khỏi lấm tấm mồ hôi. Hắn đành gượng gạo cười thi lễ : "Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, vãn bối là đệ tử tọa hạ của Côn Nam lão tổ. Nếu tiền bối có yêu cầu gì dù có nhảy vào núi đao biển lửa thì…"

Tên này cũng nhanh ý vô cùng, sợ đối phương gây bất lợi liền lấy uy danh sư phụ ra che thân. Song lúc này khóe miệng Lâm Hiên liền lộ ra một nụ cười nhạo báng.

"Côn Nam lão tổ...... Hừ, gã đó là cái quái gì? "

Sắc mặt của tên họ Kim cực kỳ khó coi, dù tu vi của hắn không đáng nhắc nhưng chống lưng hắn lại là Côn Nam lão tổ nổi danh trong ma đạo, chưa từng thấy có kẻ nào ở sau lưng sư phụ mà công khai mắng chửi như thế.

Tuy trong lòng tức giận mắng thầm nhưng hắn đâu phải là kẻ ngốc, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười xu nịnh : "Tiền bối lại nói giỡn rồi, gia sư là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ với thần thông vang danh của người sao tiền bối lại chưa nghe qua uy danh chứ. "

"Ta có nghe lầm không đấy, hay nhỉ, Côn Nam không phải là “thấy không rõ” (1) sao? Thế mà định mang ra uy hiếp ta à?"Trên mặt Lâm Hiên dường như ẩn hiện một nụ cười châm chọc.

"Không phải, tiền bối hiểu lầm rồi…" Tên họ Kim kinh hãi vội vàng định khua môi múa mép giải thích bất quá Lâm Hiên cũng không muốn dài dòng với hắn nữa.

Tay áo nhẹ phất một đạo kiếm quang xanh biếc lập tức bắn ra. Với tu vi của đối phương, làm sao có thời gian phản ứng chứ, kiếm quang liền quấn xiết lấy cổ hắn lập tức hoa máu bay tán loạn đầy trời.

Một cái đầu lập tức bắn lên không trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khinh bỉ, tay xuất ra một khối hỏa cầu lập tức khiến thi thể hắn biến thành tro bụi.

Sau đó Lâm Hiên lập tức nhìn về phía thiếu nữ với ánh mắt quỉ dị một cái khiến trong lòng nha đầu này lại nổi sự bất an.

Cũng không gì là kỳ quái cô nam quả nữ ở một nơi hoang vắng như vậy, huống chi nàng đối với vị tiền bối này chỉ giống như con sâu cái kiến, như con chim đã trúng tên thấy cành cây cong cũng sợ, lại thêm cái ánh mắt kia…

Với sự thông tuệ của Lâm Hiên sao có thể không đoán ra được tám chín phần suy nghĩ của nàng chứ, hắn liền cười cười không hề có vẻ tức giận, hai tay kết pháp quyết xuất ra một đạo pháp lực đánh vào thân thể thiếu nữ đang bị giam cầm.

"Hự".

Diệp Bình Nhi cảm thấy đan điền dường như ấm dần lên, pháp lực bị phong tỏa lại lần nữa chảy vào kinh mạch trong cơ thế, mà cảm giác vô lực kia cũng lập tức biến mất tay chân lại có thể cử động bình thường như ban đầu.

"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối. " Diệp Bình Nhi vội ôn nhu cúi xuống đa tạ mà khuôn mặt không khỏi ráng hồng lên. Vị tiền bối thiếu niên này hành sự thật là quỉ dị khiến người ta…

"Hà không cần đa lễ, việc này đối với Lâm mỗ chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái. " Trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ tươi cười nhưng rất ánh mắt trở nên nghiêm chỉnh.

Đối với thiếu nữ trước mặt hắn có mấy phần hảo cảm, tất nhiên không phải vì nhan sắc của nàng mà là do tính cách của nàng. Khi thần thức thoáng đảo qua thiếu nữ Lâm Hiên thật sự có chút bất ngờ.

Là dị linh căn băng thuộc tính lại thêm thiên sinh mị cốt, tư chất tu tiên của nàng phải nói là vô cùng tốt. Với thiên phú như thế đáng ly phải là đối tượng tranh đoạt của các môn phái tu tiên chứ, sao lại trở thành một tán tu chịu cảnh bèo dạt mây trôi khắp nơi.

Tên họ Kim cũng có nói qua nàng xuất thân từ tu tiên gia tộc suy tàn, có lẽ vì thế nàng không muốn gia nhập tông phái khác chăng?

Bất quá không có danh sư chỉ điểm cũng giống như con đương tu tiên của Lâm Hiên, không phải cũng gian nan lắm sao. Lâm Hiên thoáng nghĩ không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương lân với nữ tử này.

Thôi kệ, đã trót diễn vai anh hùng hảo nhân thì phải đóng đến cùng, tiễn phật thì phải tiễn về tây thiên. Hiếm khi mà hắn ra tay giúp người khác thôi thì giúp nàng một lần.

Nghĩ đến đó Lâm Hiên liền đưa tay nhẹ vỗ lên túi trữ vật bạch quang chợt lóe lên, lòng bàn tay đã xuất hiện thêm hai chiếc bình ngọc nhỏ tinh xảo đưa về phía thiếu nữ.

Trên mặt Diệp Bình Nhi lộ vẻ khó tin : "Tiền bối, ý người là …"

"Nha đầu ngốc, hiếm khi tâm tình Lâm mỗ tốt như vậy, hai bình đan dược này đối với tu vi vô cùng có lợi, với tư chất của ngươi sau khi dùng một vài năm là có thể Trúc Cơ thành công. "

" Đa tạ tiền bối toàn thành " Diệp Bình Nhi cực kỳ mừng rỡ trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ cảm kích vô hạn, liền chắp tay cúi xuống nói : "Đại ân tái sinh ngày hôm nay của tiền bối không biết khi nào mới có thể báo đáp. Tiểu nữ chỉ biết khắc sâu trong tâm khảm!"

Lâm Hiên không khỏi gật đầu tán thưởng càng thêm phần xem trọng nữ tử này. Với tu vi và thần thông của hắn đương nhiên cũng không cần đối phương báo đáp. Với người có tâm cơ như Lâm Hiên thì phản ứng của nàng khiến hắn rất hài lòng.

Với một kẻ thề thốt những câu hoa mỹ, rằng như kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp, mà khi nói đến luân hồi thì những điều đó sao xa xôi quá.

----------oOo----------

Chú thích: (1) Ở đây có chỗ chơi chữ. Nam Côn (khán bất thanh: thấy không rõ)

Loading...

Xem tiếp: Chương 709: Đại Hội Tại Mang Sơn

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trăm Ngày Hôn Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12


Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Cuộc Sống Biến Thái Của Hủ Nam

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 31


Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


The Bridgertons: Happily Ever After

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 13