Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 672: Nguyệt Nhi Kim Phi Tích Bỉ

Chương trước: Chương 671: Tá Ma Sát Lư



“Cục cục” làn sương máu không ngừng cuộn lên, sau đó “ầm ầm” một tiếng vỡ ra, làn sương máu đầy trời bắt đầu hợp lại trong đám thịt xương này, biến thành sáu mặt quỷ.

Đây chính là thần thông kỳ diệu trong Thiên Thi Hóa Thân Quyết.

“Đi”

Lâm Hiên dùng thần niệm khống chế, sáu mặt quỷ tản ra xung quanh, đuổi theo đám tu sĩ Vạn Quỷ Hồ bỏ chạy.

Nếu đã trở mặt thành thù, Lâm Hiên hiển nhiên không cho phép có con cá nào lọt lưới.

Về phần hắn, lại đang lơ lửng trong không trung.

Bây giờ hắn cần làm chính là đợi tin tức.

Rất nhanh, chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ, Lôi Báo đã lao ra ngoài hơn mười dặm. lão quái vật đáng sợ đó cũng không đuổi theo mình, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua tiếp theo nên làm như thế nào. Đánh mất bảo vật, về tp chờ đợi bọn chúng chính là vào Chấp pháp đường.

Nếu làm không tốt sẽ bị thu hồn luyện phách.

Trên mặt Lôi Báo hiện ra một tia sợ hãi. Hắn lắc đầu, bây giờ không phải lúc nghĩ đến cái đó, phải lập tức bỏ chạy. Mạng sống mới là quan trong nhất. Cùng lắm thì rời khỏi Vạn Quỷ Hồ, làm một gã tán tu.

Suy nghĩ thật nhanh trong đầu, hắn đang chuẩn bị tăng tốc độn quang, phía trước lại phát hiện có người cản đường.

Vô cùng hoảng sợ, lúc này hắn vung pháp bảo lên, sau đó mới nhìn chằm chằm tới trước.

Đó là một nữ tử xinh xắn đáng yêu, nhìn qua tuổi chỉ khoảng mười sáu, mười bảy, rất xinh đẹp.

Nhưng kỳ quái chính là nữ tử này không có bóng, quanh người tản ra âm khí nồng nặc.

Âm hồn, hơn nữa còn là cấp Quỷ Vương.

Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng đối phương chặn trước mặt quá quỷ dị, Lôi Báo không khỏi nghi hoặc, sợ hãi.

Đương nhiên hắn cũng không muốn nhiều chuyện, vừa nhìn đã biết đối phương không phải loại lương thiện gì.

Đang định mở miệng nói, Nguyệt Nhi đã cười cười đầy yêu mị: “Đạo hữu bây giờ mới đến làm tiểu nữ đợi một lúc, có thể cho ta mượn một vật không?”

“Cái gì?” Lôi Báo rất cảnh giác.

“Đầu lâu”

Nguyệt Nhi vừa nói liền vươn tay ra, bàn tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay xuất hiện một Tiểu phiên to khoảng một tấc.

Khẽ vung lên, kỳ phiên đón gió thành lớn, trong nháy mắt đã dài mấy trượng, lơ lửng trên đầu Nguyệt Nhi.

“Ngươi là người của lão quái vật đó” Lôi Báo nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ha ha, đoán đúng rồi” Nguyệt Nhi lộ ra vẻ tiếc rẻ: “Là địch với thiếu gia ra, đúng là ngu ngốc, mất trí. Ta khuyên đạo hữu ngoan ngoãn bó tay chịu trói, sẽ không chịu đau khổ”

“Tiểu nha đầu, ngươi không sợ gió lớn sẽ làm rụt lưỡi sao”

Lôi Báo nghe Nguyệt Nhi nói, vô cùng tức giận, cười lớn. Chỉ một Quỷ sủng Kết Đan kỳ cũng dám lớn lối như vậy. Cho mình chỉ là một con hổ giấy sao?

Đánh ra một đạo pháp quyết, Thiết Quải đen ngòm một lần nữa hóa thanh Giao Long, giương nanh múa vuốt đánh về phía Nguyệt Nhi.

"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Nguyệt Nhi vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có chút gì khẩn trương. Bọn người này đúng là không thấy quan tài chưa rơi lệ.

Cũng tốt, mình bế quan tu luyện lau như vậy, đang lúc muốn xem thần thông sau khi tiến cấp sẽ như thế nào.

Môi anh đào hé mở, Nguyệt Nhi đọc ra những câu chú ngữ khó hiểu, tay bắt pháp quyết.

Ô, Thú Hồn phiên hóa thành một vầng hào quang, bao phủ lấy thân thể mềm mại của Nguyệt Nhi lại.

Ngay lúc này, Giao Long đã lao tới.

Giao Long dài mấy trượng thật to lớn, mở cái mồm đỏ rực đầy máu, lao về phía vầng hào quang.

Đối phương không ngờ trực tiếp đón đỡ chân khí của mình. Lôi Báo đầu tiên là ngẩn ra sau đó mừng như điên, trên trán càng nhăn lại, càng thêm điên cuồng, dồn hết pháp lực bản thân vào trong bảo vật.

Đối phương nếu đã mắc sai lầm như vậy, vậy mình việc gì phải khách khí. Đương nhiên phải nắm bắt cơ hội làm đối thủ trọng thương, sau đó cướp đường mà chạy.

Rống!

Được pháp lực của Lôi Báo ủng hộ, Giao Long càng thêm hung hãn, trảo xé, răng cắn, liều mạng muốn đột phá vầng hào quang trước người Nguyệt Nhi.

Nhưng đáng tiếc nó vô dụng.

Tiểu Phiên không biết là bảo vật gì nhưng vầng hào quang do nó biến thành lại rất cứng rắn, dù Giao Long cố gắng như thế nào cũng không có hiệu quả.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, mặt Lôi Báo trở nên tái nhợt.

Hắn đã dồn hết sức lực mà vẫn không chạm được đến đối phương, thậm chí còn không thể phá vỡ vầng hào quang kia. Cứ kéo dài như vậy, chờ lão quái vật kia đến nơi đây như vậy kết cục của mình sẽ rất bi thảm.

Không hề do dự, hắn tay bắt pháp quyết, Giao Long liền biến lại thành Thiết Quải màu đen, rất nhanh bay ngược lại.

“Muốn chạy?” Nguyệt Nhi nhíu đôi mày thanh tú, nhưng thấy ngọn lửa ngập trời ở ngay trước mặt.

Lôi Báo có thực lực không cao lắm, nhưng tâm kế không kém gì đám kiêu hùng, rất quyết đoán, kiên nghị, quả cảm.

Hắn cũng biết hôm nay muốn thoát thân càng thêm khó khăn. Cho nên trong nháy mắt khi thu hồi pháp bảo đã phát hết phù triện đã thu thập được trước đây ra.

Số lượng thực ra cũng không nhiều, chỉ có mười mấy lá mà thôi. Nhưng hầu hết đều là phù triện địa giai, uy lực không thể xem nhẹ.

Nên biết hắn vừa sử dụng như vậy, chẳng khác nào đánh vỡ hơn vạn tinh thạch.

Tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường nếu không đề phòng, thậm chí có thể bị nổ chết.

Cho dù là may mắn thì nhất định cũng bị luống cuống tay chân, mà Lôi Báo sẽ nhân cơ hội thoát thân.

Đây coi như đòn sát thủ mà hắn vẫn luôn chuẩn bị. Lúc này dùng đến mặc dù rất đau lòng, nhưng Lôi Báo đã đè tâm trạng này xuống. Người Lôi Báo hơi đổi hướng, muốn từ bên cạnh bỏ chạy.

Đáng tiếc hắn nghĩ quá đơn giản.

Nguyệt Nhi vừa rồi bị đánh không đáp lại không phải sợ hãi. Mà hoàn toàn ngược lại, thực lực của Nguyệt Nhi rất mạnh, hơn xa tu sĩ cùng cấp.

Vừa rồi chẳng qua là do nàng muốn xem khả năng phòng ngự của Thú Hồn phiên sau khi tiến cấp mà thôi.

Lúc này thấy nhiều phụ triện địa giai lao về phía mình như vậy, trên đầu đã hóa thành biển lửa.

Nguyệt Nhi không hề hoảng loạn, đưa tay điểm vào Tiểu Phiên, vô số âm khí lấy nàng làm trung tâm mở rộng ra xung quanh.

Trong âm khí hiện ra vô số ảo ảnh của ma thú, khoảng hơn mười con.

Đám quái vật này đều há mồm, từ trong miệng phun ra vô số đạo ánh sáng.

Ầm ầm ầm.

Va chạm với biển lửa trên bầu trời, ánh sáng chói mắt, đánh bay biển lửa đi xa.

Lực chân khí quá mạnh, ai cũng có thể thấy được.

Lôi Báo lúc này mới chạy ra ngoài mấy trượng thấy cảnh tượng phía sau như vậy, mặt không khỏi biến sắc.

“Ta đã sớm nói mà, đạo hữu ngoan ngoãn buông tay chịu trói sẽ bớt chịu khổ” Nguyệt Nhi mỉm cười vén sợi tóc rơi trên mặt ra, lật tay lấy một pháp bảo khác ra.

Thanh phi đao hai lưỡi sắc bén, sáng bóng.

“Đi”

Nguyệt Nhi vung tay điểm, Uyên Ương đao lập tức biến thành một đạo ánh sáng chói mắt, chém về phía đối phương.

Tốc độ cực nhanh, Lôi Báo dù độn quang cũng không thể sánh bằng.

Chạy trốn bị chặn lại, Lôi Báo vừa tức vừa sợ, nhưng chỉ có thể xoay người lại đối phó.

Thiết Quải hóa thành Giao Long, Uyên Ương đao lại biến thành Thải Phượng, ngươi tới, ta tới, trông rất đẹp mắt.

Nhưng tâm trạng hai bên hoàn toàn khác nhau. Nguyệt Nhi không gấp, nàng dùng Địa tinh làm tấm bia luyện công, nói đơn giản chỉ là chơi đùa.

Nhưng Lôi Báo đâu có thời gian để lãng phí như vậy, nghiến răng nghiến lợi. Hắn tức giận đến độ thất khiếu bốc khói.

Trong lòng lại đang rất sợ hãi, kéo dài lâu như vậy, lão quái vật kia lúc nào cũng có thể đuổi đến nơi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 673: Lệ Phách Đan

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hình Bóng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 51


Hãy Để Anh Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 31


Bờ Sông Xanh Tươi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 18


Kim Bút Thần Hiệp

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 16


Người yêu dấu - My Beloved

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 41