Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 671: Tá Ma Sát Lư

Chương trước: Chương 670: Diệt Sát Khổ Đại Sư



“Điều này không cần, chuyện nhỏ mà thôi. Nếu không có chuyện gì khác, Lý mỗ xin cáo từ”

“Chờ một chút” Mặt Lôi Báo liền thay đổi, quang mang lóe lên, hắn đã ngăn trước mặt Lâm Hiên.

“Sao, đạo hữu định ra tay với Lý mỗ?” Lâm Hiên nhướng mày, lạnh lùng mở miệng nói.

“đạo hữu hiểu lầm rồi. Chúng ta sao có thể làm như vậy. Chẳng qua trước khi đạo hữu rời đi, xin mười giao trữ vật đại của Khổ lão quái ra”

“Các hạ có nói đùa không vậy. Lão quái vật là do tại hạ tiêu diệt, tất cả những thứ của hắn tự nhiên thuộc về ta. Quy củ này trong tu tiên giới, các vị chẳng lẽ không biết?”

Lâm Hiên nghe xong cũng không tức giận, không hề hoang mang đáp lại một câu.

“Sư huynh, cần gì phải nhiều lời với hắn, nếu lão không biết điều, tiêu diệt là xong”

Một tu sĩ mặt ngựa cao gầy hung dữ nói, trên trán hiện lên một tia độc ác.

Lôi Báo nghe thấy thế, do dự một chút, nhìn lão già trước mặt, đối phương hình như không hề sợ hãi.

“Trương sư đệ, không được vô lễ. Trong lòng huynh hiểu rõ, không đến lượt ngươi làm chủ” Lôi Báo lớn tiếng quát.

Sau đó hắn quay đầu đối mặt với Lâm Hiên, cười cười nói:

“Lý huynh nói cũng có lý. Như vậy đi, các hạ làm chủ, chúng ta hai bên mỗi người một nửa. Chẳng qua trong đó có một vòng tròn, là vật của Vạn Quỷ Hồ ta. Đạo hữu dù như thế nào cũng phải cho vật về chủ cũ”

“Sư huynh...”

“Điều này sao có thể”

Lôi Báo vừa nói như vậy, gần như tất cả tu sĩ xung quanh đều biến sắc.

Khổ Đại Sư thân là lão quái vật Nguyên Anh kỳ, tài sản đương nhiên rất phong phú. Hôm nay phải chia mất một nửa bảo vật, tổn thất này lớn như thế nào. Nhưng mọi người vừa mở miệng nói đã bị Lôi Báo dùng ánh mắt ngăn cản.

Có thể thấy trong đám người, Lôi Báo có uy tín rất lớn. Mọi người mặc dù rất bất mãn trong lòng, nhưng không dám mở miệng nói lung tung.

“Sao, Lý đạo hữu, chúng ta đã nhường một bước. Bây giờ xem các hạ lựa chọn như thế nào”

Mắt Lôi Báo sáng rực lên, gằn từng chữ.

Lâm Hiên cười cười, nếu như hắn đúng là tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường, đối phương đã cho bậc thang, mình hơn phân nửa sẽ thỏa hiệp. Chẳng qua bây giờ....

Hừ hừ, đã có ai thấy một con chó nhỏ có thể cướp miếng ăn trong miệng con cọp chưa?

“Xin lỗi, người này do ta chặn lại, sau đó cũng do ta ra tay giết. Lý mỗ chưa nghĩ ra lý do gì để chia chiến lợi phẩm với các ngươi. Hay là mấy vị đạo hữu cứ như vậy rời đi?”

Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Ngươi....” Mặc dù Lôi Báo vui, giận không lộ ra mặt, nhưng giờ phút này cũng tức đến sắp hộc máu, âm khí dày đặc từ trên cơ thể hắn tuôn ra.

Hiển nhiên không nhịn được muốn ra tay. Mà mấy người khác nhẫn nhịn kém hơn nhiều.

“Không biết sống chết”

Tu sĩ mặt ngựa hừ lạnh một tiếng, đã lấy pháp bảo của mình ra, lóe lên một cái bắn vào Lâm Hiên.

“Ra tay”

Đã trở mặt với nhau, Lôi Báo cũng không hề do dự nữa. Mặc dù Lâm Hiên luôn làm hắn cảm thấy e ngịa.

Nhưng lấy tám đánh một, dù như thế nào cũng không có lý bị thua.

Huống chi bảo vật đó nhất định phải lấy về. Nếu không khi trở về môn phái sẽ không thể nào bào chữa được.

Đám tu sĩ còn lại nghe Lôi Báo ra lệnh, đúng hợp ý mình, đều nhe răng cười lạnh, thi triển thần thông đánh vào Lâm Hiên.

Lâm Hiên thấy cảnh này không khỏi thở dài một tiếng, mặt không chút thay đổi, pháp lực thay đổi, ma khí cuồn cuộn theo gió lan ra, một cỗ uy áp khổng lồ bao phủ lấy đối phương.

“Cái.... cái gì?”

“Không có khả năng...”

“Ngươi.... ngươi là lão quái vật Nguyên Anh kỳ?”

Tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên. Đám tu sĩ vây công Lâm Hiên đều biến sắc.

Nhất là Lôi Báo, hắn mặc dù nhìn ra nhân vật trước mặt khó đối phó. Nhưng Lôi Báo tuyệt đối không ngờ đối phương lại là lão quái vật Nguyên Anh kỳ.

Lần này đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

Đừng nhìn bọn họ vừa rồi kiêu ngạo đuổi theo Khổ Đại Sư như vậy. Nhưng đó là vì đối phương đã bị thương nặng.

Nếu không chỉ mấy tu sĩ Kết Đan kỳ này, còn chưa đủ nhét kẽ răng lão quái vật Nguyên Anh kỳ.

“Tiền bối bớt giận, vãn bối có mắt không thấy Thái Sơn, mong người không trách. Trữ vật đại đó, người cứ lấy đi. Chúng ta lập tức rời đi”

Thấy Lâm Hiên để lộ ra thành viên thật của mình, Lôi Báo biến sắc, vội vàng mở miệng nói.

“Sư huynh, như vậy không được, không lấy lại được bảo vật, về đến tp, chúng ta biết ăn nói như thế nào?”

“Câm mồm” Lôi Báo quay đầu lại trừng mắt nhìn tu sĩ mặt ngựa. Người này quá ngu, cướp miếng ăn trong miệng hổ, bên mình có bản lĩnh như vậy sao?

“Chậm”

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên một tia lạnh lùng. Lâm Hiên không định đắc tội với Vạn Quỷ Hồ. Muốn không lộ tin tức, giết người diệt khẩu là biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất.

Phất tay áo, bảy tám đạo kiếm quang bắn ra, đánh về phía mấy tên tu sĩ gần mình nhất.

Tay còn lại vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cây sáo ngọc màu lục trong suốt ra.

Lôi Báo mặt xám xịt, hiển nhiên đối phương căn bản không có ý định dừng tay.

“Tiền bối nếu thật sự muốn chém tận giết tuyệt, ta tuy là tiểu tốt. Nhưng Vạn Quỷ Hồ không dễ trêu chọc. Đồ tiền bối cứ lấy đi, mong rằng tha cho chúng ta một con đường sống”

Người thông minh cũng có lúc bị thông minh lừa, Lôi Báo tuyệt đối không ngờ được Lâm Hiên muốn giết người chính là vì bọn chúng xuất thân Vạn Quỷ Hồ, nếu không việc gì phải như vậy.

“A”

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai. Một người tu tiên gần Lâm Hiên đã bị kiếm quang xé tan hộ tráo, sau đó liền quấn quanh đầu hắn, máu tươi bắn vút lên trời.

Chỉ một chiêu đơn giản đã có người chết. Đám người còn lại sợ đến độ vỡ gan vỡ mật.

Bảo vật gì, mệnh lệnh gì của môn phái đều bị vứt ra sau đầu. Việc đã đến nước này, không có gì quan trọng bằng mạng sống.

Giống như chim sợ cành cong, mọi người bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Độn quang nhiều màu sắc bay về các phía khác nhau.

Từ xa nhìn lại thấy thật đẹp giống thiên nữ hái hoa vậy.

Lâm Hiên thấy thế lại coi như không thấy, vẫn lạnh lùng lơ lửng giữa không trung.

“Thiếu gia, sao người không đuổi theo, hay là để ta” Vầng sáng lóe lên, Nguyệt Nhi xuất hiện trước mặt. Sau khi Lâm Hiên đạt đến Ma Anh, chiến đấu rất ít khi để cho nàng tham gia. Tay nàng đã hơi ngứa ngáy.

“Ngươi?” Lâm Hiên nhếch miệng cười: “Một người có thể đối phó nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ như vậy sao?”

“Ta đối phó Lôi Báo kia, số còn lại đương nhiên sẽ do thiếu gia tiêu diệt”

Nguyệt Nhi nói xong, thân hình nhoáng lên, biến mất trong một làn gió thơm, không thấy đâu.

Lâm Hiên lắc đầu, nha đầu này đúng là thích đánh. Sau đó hắn vươn tay ra, lấy chiếc túi bên hông xuống, vung về phía trước, sau đó đánh một đạo pháp quyết.

Thi khí dâng trào, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, tiếng quỷ khóc thê lương. Thi Ma Nguyên Anh kỳ xuất hiện trước mặt.

Lâm Hiên rất hài lòng, dùng thần niệm ra lệnh. Thi ma hơi chuyển, xung quanh cơ thể hắn lập tức tràn ra vô số huyết vụ đỏ như máu.

Loading...

Xem tiếp: Chương 672: Nguyệt Nhi Kim Phi Tích Bỉ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tình Ơi Là Tình

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 35


Hòa Thượng Mặt Đỏ

Thể loại: Ngôn Tình, Kiếm Hiệp

Số chương: 10


The Love Story

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 37


Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12


Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 71