Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 668: Hổ Lạc Bình Dương

Chương trước: Chương 667: Truyền Tống Xuất Thác



“Vậy như thế nào mới được?” Nguyệt Nhi nhíu đôi mày thanh tú nhưng không có một ý tưởng nào.

Lâm Hiên há mồm, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai.

Linh khí vút lên, sau đó một đám mây đen đập vào mắt.

Phía sau đám mây đen còn có bảy tám đạo độn quang nhanh như điện, đuổi sát theo sau.

“Ồ?”

Lâm Hiên trợn trọn mắt, mặt đầy kinh ngạc. Đám mây kia trông rất quen mắt.

Nhưng thời gian mình đến Vân Hải mặc dù không quá ngắn, nhưng không quen biết mấy người, trong đó là ai?

Lâm Hiên thả thần thức, bắt đầu tìm kiếm.

Sau khi đảo qua, mặt hắn lộ ra vẻ khó hiểu.

Tục ngữ có câu oan gia ngõ hẹp. Lâm Hiên tuyệt đối không nghĩ đến mình vừa vừa mới đến Thất Tinh đảo đã gặp phải lão già đối đầu Khổ Đại Sư.

Lúc trước khi ở Ngọc Hồn Tông, mình bị ăn không ít đau khổ từ hắn, bị đuổi đến gà bay chó nhảy.

Đương nhiên kẻ sĩ cách ba ngày đã khác. Với tu vi của Lâm Hiên hôm nay đã không cần phải sợ lão quái vật này.

Nhưng Lâm Hiên không hy vọng gặp phải hắn, đánh nhau chẳng có mục đích gì. Lâm Hiên chẳng có hứng thú gì.

Nhưng tình hình trước mắt đúng là làm hắn hơi kinh ngạc.

Khổ Đại Sư ẩn thân trong mấy đen nhưng rõ ràng trông khá chật vật, hình như bị thương nặng.

Điều này vốn chẳng có gì là lạ, Thất Tinh đảo là đầm rồng hang hổ, dù là gặp phải lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Nhưng làm kẻ khác kinh ngạc đó là bảy tám đạo độn quang đuổi theo hắn, rõ ràng chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ.

Có lầm không chứ. Cho dù đối phương đông người, cũng không thể nào đấu nổi lão quái vật Nguyên Anh kỳ.

Lâm Hiên nghiêm mặt, một lần nữa thả thần thức ra, mở rộng phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Gần đây không có cao thủ nào ẩn núp.

Trong nháy mắt đối phương đã đến rất gần mình.

Lâm Hiên nở nụ cười, nếu con mồi đã tự đưa lên cửa, hắn đương nhiên không thể nào bỏ qua.

Vỗ tay vào trữ vật đại, lấy một bình ngọc, đổ một viên Ẩn Linh đan, uống vào. Sau đó Lâm Hiên bắt đầu thi triển Thiên Ma dịch dung thuật.

Trong tiếng nổ ầm ầm, hắn biến thành một lão già gầy gò.

Pháp quyết này mặc dù bị hạn chế thời gian, nhưng có thể lừa gại thần thức của tu sĩ cũng cấp. Dù là Khổ Đại Sư hay là bảy tám gã tu sĩ Kết Đan kỳ phía sau hắn cũng không thể nào nhìn ra chút sơ hở.

Điểm này Lâm Hiên rất rõ ràng.

Mà Khổ Đại Sư đang bỏ chạy, đám mây đen càng lúc càng đến gần hắn.

Lâm Hiên thấy thế, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, giơ tay lên, vài đạo kiếm quang màu xanh đã xuất hiện trên đỉnh đầu.

“Đi” Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, kiếm quang như mũi tên được bắn ra, tạo thành một đường thẳng, bắn về đám mây đen.

Khổ Đại Sư kinh hãi. Hắn vẫn luôn chú ý tình hình phía sau, lúc này thấy có người cản đường, mặt mày càng thêm khó coi.

Hắn thầm oán giận trong lòng, nghĩ mình đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lúc này bị đám tiểu bối ép đến bước đường cùng, buồn bực đó đúng là không thể diễn tả thành lợi.

Chẳng qua bây giờ không phải lúc cậy mạnh.

Hừ một tiếng, từ rong mấy đen có mấy con ma xà bay ra, ngẩng đầu lao vào mấy đạo kiếm quang đang đánh tới.

Phốc phốc phốc.

Hai bên chạm trán, cuộc chiến nghiêng về một phía. Kiếm quang dễ dàng giết chết ma xà.

Dễ dàng xử lý như vậy, ngay cả Lâm Hiên cũng cảm thấy ngạc nhiên. Lão ma đầu này bị thương còn nặng hơn hắn nghĩ.

Chẳng qua khi hai bên giao chiến, đám mây đen cũng đã đổi hướng, bắn nhanh về một phía.

Nhưng Lâm Hiên sao có thể cho hắn chạy thoát, một vầng sáng xanh lóe lên, đã chặn phía trước.

“Vị đạo hữu này, chúng ta không thù không oán, ngươi cần gì phải ngăn cản lão phu”

Trong đám mây đen truyền ra giọng nói khàn khàn, bên trong có vài phần xin xỏ.

Khổ Đại Sư lúc này đã thấy rõ khuôn mặt của Lâm Hiên. Hắn nhớ chưa từng gặp qua, về cách ăn mặc cũng không có liên hệ gì với đám đang đuổi theo mình, cho nên cảm thấy kỳ quái.

Chẳng lẽ hôm nay mình thực sự đen đủi, uống nước cũng mắc răng?

Người này không biết tại sao lại ra tay với mình, chẳng lẽ muốn giết người cướp của sao?

Khổ Đại Sư dở khóc dở cười, chuyện này hắn không phải chưa từng gặp, nhưng sau khi tụ thành Nguyên Anh thì không còn gặp nữa.

Chính xác mà nói chỉ có hắn cướp người khác, khi nào bị đám tiểu bối nhằm vào chứ. Vậy mà hôm nay...

Tục ngữ có câu, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Mặc dù Lâm Hiên đã ăn Ẩn Linh đan, khống chế tu vi ở mức Kết Đan hậu kỳ. Nhưng lúc này Khổ Đại Sư cũng không dám đắc tội, chỉ có thể dùng lời lẽ tốt đẹp mà nói.

Lâm Hiên coi như gió thoảng qua tai, hiếm khi gặp phải lúc lão quái vật đen đủi như vậy, không bỏ đá xuống giếng, không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, trừ phi đầu hắn là bã đậu.

Nhân lúc hắn bệnh đoạt mạng hắn, mềm lòng nửa bước khó đi ở tu tiên giới này.

Thấy đối phương không hề có ý tránh ra, Khổ Đại Sư cắn răng, mây đen cuộn trào, ma khí càng thêm dày đặc.

Từ thanh thế mà nói thì trông rất đáng sợ, đáng tiếc Lâm Hiên cũng không phải người tu tiên Kết Đan hậu kỳ, nên cảnh tượng này hắn đâu để vào mắt?

Thấy không dọa được, mây đen nhoáng lên, trong nháy mắt biến thành ba đám, bắn thật nhanh về ba hướng.

Ảo thuật.

Đáng tiếc múa rìu trước mặt Lỗ Ban. Nếu lúc Khổ Đại Sư mạnh nhất thi triển có lẽ còn làm Lâm Hiên gặp chút phiền phức.

Nhưng hắn bây giờ đã bị thương nặng, tu vi giảm mạnh, với thần thức cường đại của Lâm Hiên, có thể nhận ra hư thật từ bên trong cũng chẳng có gì là khó.

Vầng sáng xanh hiện lên bên ngoài có thể, Lâm Hiên không để ý đến hai đám mây kia, trực tiếp đuổi theo đám mây đen bên trái.

Điểm vào trong không trung, trong không trung hiện ra mười mấy quả cầu lửa to như đầu người, ầm ầm lao về phía đối phương.

“Không thể, sao ngươi có thể nhận ra lão phu?” Khổ Đại Sư vừa sợ vừa giận, càng thêm lo lắng.

Mà chút chậm trễ như vậy khiến bảy tám đạo độn quang phía sau đã đuổi tới nơi. Vầng sáng thu lại, hiện ra mấy nam nữ Kết Đan kỳ.

Thân hình cao thấp béo, ốm khác nhau, tạo thành hình cánh quạt trong không trung, mơ hồ tạo thành vòng vây.

Cả nam lẫn nữ trên người đều đầy quỷ khí, hiển nhiên là tu sĩ Ma Tông.

“Khổ lão quái, ngươi đầu tiên trúng Huyền Quỷ Thần Qua của Tôn sư thúc, sau đó lại bị Nghịch Thiên Ấn của Mạc Dung sư bá đánh trúng, hôm nay đã là tên mạnh hết đà, cần gì phải trốn tránh như vậy, ngoan ngoãn buông tay chịu trói còn giảm được chút đau khổ. Chỉ cần ngươi đáp ứng giao bảo vật kia ra, chúng ta không biết chừng sẽ cho ngươi một con đường sống”

Tám tu sĩ này do một tên mặt đen cầm đầu, hắn nhìn đám mây đen phía trước, từ từ mở miệng nói.

“Tiểu bối ngu ngốc, ngươi nghĩ lão phu là đứa trẻ ba tuổi sao. Sẽ tin lời các ngươi sẽ thả ta một con đường sống sao. Hừ. Các ngươi chẳng lẽ không sợ lão phu về chữa thương xong sẽ quay lại tìm các ngươi báo thù sao?”

Khổ Đại Sư không hổ một đời kiêu hùng, mặc dù đã đến lúc này nhưng trên mặt vẫn rất tức giận, lạnh lùng điểm trúng sơ hở trong lời nói của đối phương.

Loading...

Xem tiếp: Chương 669: Thế Thân Phù

Loading...