Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 667: Truyền Tống Xuất Thác

Chương trước: Chương 666: Ngẫu Ngộ



Đối mặt với cao thủ như vậy, hai tỷ muội như con kiến hôi, nàng không dám thở mạnh.

“Đông Duyên Châu” thiếu niên nghe xong nhíu mày lại giống như đang suy nghĩ. Hắn nghiêm mặt nói:

“Đây vẫn thuộc Thất Tinh đảo chứ?”

“Đương nhiên” Hai nàng gật đầu.

Đạt được kết quả mình muốn, Lâm Hiên rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Lại nói, lần này đúng là đen đủi, trong quá trình truyền tống không ngờ lại xuất hiện sai lầm.

Phải biết rằng tỷ lệ này cực thấp, hơn nữa nếu ai đã gặp, tám chín phần mười hồn về địa phủ.

Lúc ấy Lâm Hiên cũng sợ đến hộ tam hồn bị dọa mất bảy phách. Từ lúc bước chân vào tu tiên giới đến nay, hắn đã dùng Truyền Tống Trận rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện này.

Đương nhiên Lâm Hiên cũng không thể ngồi im chờ chết. Cũng may tu vi của hắn cũng không kém hơn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại ít nhiều biết chút về trận pháp, dồn hết công lực bản thân mới chuyển nguy thành an.

Chẳng qua mình bị truyền tống đến đâu, hắn không thể biết.

Nghe nói vẫn trong phạm vi Thất Tinh đảo, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu không còn phải tốn chút công sức mới đến được mục đích.

Lâm Hiên thả thần thức đảo qua xung quanh. Người tu tiên khoảng gần ngàn, nhưng cao thủ lại gần như không có mấy. Lợi hại nhất cũng chỉ là Kết Đan trung kỳ. Xem ra mình đã xông vào vùng đất của một gia tộc hoặc môn phái nhỏ nào đó.

Lâm Hiên nhìn thoáng qua hai nữ tử: “Đông Duyên Châu, nơi này hình như ta đã nghe qua. Là phía Nam Thất Tinh đảo?”

“Tiền bối nói đúng” nữ tử váy xanh cẩn thận mở miệng nói.

“Ừ, gần đây có khu chợ nào không?”

“Cái này....” Hai nàng nhìn nhau, một lúc sau nữ tử váy đỏ dáng người hơi cao hơn mọt chút mới mở môi anh đào nói:

“Tiền bối thứ lỗi, tỷ muội chúng ta có thân phận thấp kém, chưa từng rời khỏi môn phái. Chẳng qua vãn bối có nghe nói đến cách đây khoảng bảy trăm dặm có một khu chợ, không biết là thật hay giả”

Nữ tử này đúng là ngoan ngoan, sợ lời đồn sai lầm, vị tiền bối này đi mất công, khi đó mình không gánh được tội, cho nên nói ra trước.

“Ừ...” Lâm Hiên gật đầu: “Yên tâm, dù đúng hay sai, ta cũng không trách tội ngươi. Nói vị trí cụ thể”

Nữ tử không dám chậm trễ, lo sợ nói địa điểm ra. Lâm Hiên giãn lông mày, nhìn vào cây nhân xâm ở xa xa: “Hai ngươi đến nơi hoang dã là vì hái cái này?’

“Vâng..” hai nàng gật đầu, đều cảm thấy đau nhói trong lòng. Linh thảo rơi vào mắt tiền bối, các nàng tự nhiên không dám tranh đoạt. Hơn nữa còn lộ ra vẻ lấy lòng:

“Đây vốn là vật vô chủ, tỷ muội ta không có phúc được hưởng, mời tiền bối thu lấy”

Lâm Hiên nở nụ cười, mình cũng đã từng là tu sĩ cấp thấp, sao không biết hai nàng nghĩ gì trong lòng.

Huống hồ nhân sâm mấy trăm năm ở trong mắt hắn không đáng gì. Sao lại phải đi tranh đoạt thứ này với hai nàng chứ.

“Các ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ta không có ý chiếm linh thảo. Chẳng qua ở gần nhân sâm có một Linh Thú bậc hai bảo vệ. Với tu vi của hai ngươi sợ rằng không thể xử lý”

Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Yêu thú bậc hai?” Hai nàng ngẩn ra, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ cùng cực. Mặc dù các nàng cũng cảm thấy yêu khí ở xung quanh quá dày, nhưng không ngờ Độc Giác mãng xà đã tiến cấp thành công.

Yêu thú bậc hai, hai nàng không thể nào chống lại được. Tám chín phần mười sẽ mất cái mạng nhỏ này.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

“Tiền bối...” nữ tử váy xanh phản ứng rất nhanh, trên mặt lộ ra vẻ cầu khẩn.

Lâm Hiên thấy thế không nói nhiều, trực tiếp vươn tay về phía sau các nàng. Ánh sáng lóe lên, trong không trung xuất hiện một trảo màu xanh, hung hăng chụp vào vách đá.

Vách đá như miếng đậu, hiển nhiên không thể chống lại pháp thuật của Lâm Hiên, một con Cự mãng to lớn bị túm trong tay.

Nó dài khoảng mấy trượng, trên trán còn có một chiếc sừng.

Hiển nhiên nó chính là yêu thú mới tiếp cấp lên bậc hai.

Đối phương hiển nhiên không khoanh tay chịu trói, liều mạng giãy dụa.

Lâm Hiên thấy thế, trên mặt hiện lên một tia tàn độc, trong lòng vừa động, một tia chớp màu xanh to như cánh tay chạy trên lòng bàn tay.

Mùi thịt nướng theo gió bay ra. Chỉ trong nháy mắt con yêu thú đáng sợ đã hóa thành món thịt nướng.

Hai nàng trợn mắt há mồm, như bị câm, không nói được câu nào.

“Được rồi, vì chuyện đó, yêu thú này coi như quà ta tặng hai ngươi”

Lâm Hiên nói xong xoay tròn một chút, hóa thành một đạo độn quang biến mất ở phía chân trời.

Về phần bàn tay màu xanh kia cũng hóa thành vô số linh lực, bay trong không khí.

Nói đi là đi, hai nàng rất kinh ngạc. Chẳng qua sau khi có phản ứng, hai nàng mừng như điên.

Yêu thú đã diệt, nhân sâm trăm năm không khác gì vật trong túi. Hơn nữa còn đạt được Độc Giác mãng xà.

Đó chính là yêu thú bậc hai chân chính, mặc dù đã chết, nhưng lân giáp, xương cũng bán được không ít tinh thạch.

Vận may này đủ cho hai tỷ muội tu luyện mấy năm trời

Hai nàng cũng không phải kẻ ăn cháo đá bát, mặc dù biết rõ Lâm Hiên đã đi xa, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu hành lễ về phía hắn biến mất.

Lúc này Lâm Hiên đã sớm bay ra ngoài hơn trăm dặm. Hắn vừa bay vừa nói chuyện với Nguyệt Nhi trong đầu.

“Thiếu gia, vừa nãy lúc truyền tống thật là nguy hiểm. Mấy năm qua, chúng ta đã trải qua rất nhiều mưa to gió lớn, nhưng thiếu chút nữa thì chết một cách khó hiểu trong quá trình truyền tống”

Nguyệt Nhi vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói.

“Ừ, ngươi nói không sai. Lúc ấy ta quá sơ suất. Bởi vì truyền tống ở chợ, nên không cẩn thận kiểm tra trận pháp, nếu không sẽ không có sai sót lớn như vậy. Chẳng qua ăn phải quả đắng một lần, khôn thêm một chút. Chuyện đó sau này sẽ không xảy ra nữa” Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Ừ, bây giờ đã đến Thất Tinh đảo, thiếu gia có dự tính gì không?”

“Dự tính?” Lâm Hiên nhíu mày, sau đó trên mặt nhăn nhó, cười khổ nói: “Thật lòng mà nói, không có”

“Không có?” Nguyệt Nhi rất kinh ngạc. Trong mắt nàng, thiếu gia luôn là người có mưu kế trước rồi mới động.

“Bây giờ thì khác, thế lực của Liệt Dương môn quá mạnh. Mà hỏa mạch mới phát hiện rất có thể là Kỳ Lân từng sống, như vậy ngoại trừ trưởng lão quan trọng nhất của môn, những người khác sợ rằng không thể vào. Nói cách khác tu hành trong hỏa mạch đều là lão quái vật Nguyên Anh kỳ”

Nghe đến đây, mặt Nguyệt Nhi rất khó coi. Nàng vốn định đề nghị thiếu gia dùng Dị dung thuật lặng lẽ lẻn vào. Nhưng bây giờ xem ra ý tưởng đó là nằm mơ giữa ban ngày.

Trước mắt nhiều lão quái vật như vậy, dùng phương pháp Dịch dung thuật, căn bản là nhảy trên lưỡi đao, một khi bị phát hiện, sợ rằng không có cách nào mà bỏ chạy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 668: Hổ Lạc Bình Dương

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19


Vườn Thúy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 7


A Trạch Cơ Tình Liên Manh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14


Hư Lộ

Thể loại: Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn

Số chương: 50


Diệp Hữu Khô Vinh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 15