Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 586: Sơn Trại Bản (1) Kỳ Trận

Chương trước: Chương 584: Trường Sinh Các



Dưới sự kinh ngạc của Lâm Hiên và Nguyệt Nhi, tu sĩ tai nhọn thuận tay vỗ trên túi trữ vật lấy ra một hộp gỗ nhỏ.

"Thiếu gia, không lẽ người này có phương pháp phá trận. "

"Có lẽ là thế!" Nhất thời tim Lâm Hiên đập nhanh hồi hộp, tên tu sĩ kia tựa hồ có vài phần nắm chắc, nếu người này thật sự đem cấm chế bài trừ thì…

Lâm Hiên chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau!

Hắn mở to hai mắt chăm chú, chỉ thấy người kia mở hộp gỗ lấy ra một miếng ngọc bội. Dù cách xa mười trượng nhưng lấy nhãn lực của Lâm Hiên thì tự nhiên rất rõ, nhất thời đồng tử trong mắt hắn co lại, thiếu chút nữa đã kinh hô lên.

"Thiếu gia, trong hộp…" Nguyệt nhi không có định lực tốt như Lâm Hiên, giật mình một cái. Ngọc bội kia hóa ra lại giống cái mà Lâm Hiên đoạt được ở Khê Dược Giản.

Đừng nói là kích thước mà ngay cả hoa văn cũng hoàn toàn giống nhau.

Lâm Hiên rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong đầu không ngừng xuất hiện các ý niệm, đoán rằng hai ngọc bội này có quan hệ với nhau.

Lúc này tu sĩ tai nhọn lộ vẻ ngưng trọng, đem pháp lực truyền vào ngọc bội trên tay, ngọc bội bắt đầu tỏa ra hào quang màu vàng dìu dịu.

Vòng bảo hộ màu đỏ thêm một lần nữa xuất hiện. Hào quang tiếp xúc vòng bảo hộ thì dễ dàng nhập vào trong đó. Tiếp theo vòng bảo hộ kia xuất hiện một lỗ hổng đủ để một người lọt qua.

Trong lòng Lâm Hiên kinh hãi, không thể hình dung ngọc bội kia có thể khống chế được cấm chế trong Ngọc Huyền Tông. Chẳng lẽ lệnh phù này đại biểu cho thân phận chưởng môn?

Lại nói tín vật đại biểu cho quyền lực cao nhất tại tu tiên giới và thế tục có chút khác nhau, Lệnh phù của đại tông môn gia tộc đều là bảo vật trân quý.

Được các lịch đại tổ sư tỉ mỉ luyện chế, lệnh phù không những có thể điều khiển được trận pháp cấm chế mà còn có thần thông lớn.

Cách tế luyện của từng môn phái thì khác nhau. Như vậy nếu có rơi vào tay người ngoài cũng chỉ có thể phát huy một phần nhỏ hiệu dụng.

Lúc này Lâm Hiên đang suy tính đồng chú ý từng cử động của tu sĩ tai nhọn. Đột nhiên hắn giống như phát hiện được điều gì, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Ánh mắt Lâm Hiên quét về phía cửa hạp cốc. Phía xa đang truyền đến một luồng linh lực dao động rất nhỏ, tốc độ rất nhanh chỉ khoảng nửa khắc đã độn tới.

Là một con yêu thú tướng mạo thập phần xấu xí tựa như một con lão Thử to lớn, thân dài hai thước.

Nó hóa thành một đạo hắc quang bắn nhanh về phía này.

Tu sĩ tai nhọn cũng là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ, y cũng đã phát hiện ra vị khách không mời mà tới này.

Vẻ mặt y ngạc nhiên rồi lại giãn ra, còn tưởng rằng đã bị phát hiện cao thủ truy tung, chỉ bất quá đây chỉ là một con yêu thú cấp hai.

Loại Uyên Thử này không có thần thông tầm thường, một cái phất tay đủ để tiêu diệt.

Hắn mở miệng phun ra một luồng tinh khí huyễn hóa ra một con cự mãng, hung hăng đớp về phía Uyên Thử.

Lâm Hiên ẩn thân trong vách đá thấy như vậy thì khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, ánh mắt nhìn về phía yêu thú kia có vài phần ngưng trọng.

Quả nhiên khi cái mồm to như chậu máu của cự mãng đớp tới thì Uyên Thử nhẹ nhàng tránh qua, rồi lập tức hóa thành một đạo sáng nhọn đen sì đánh tới tu sĩ tai nhọn.

"Ơ? " Tu sĩ tai nhọn chuyển thân rồi quát to: "Nghiệt súc muốn chết! "

Lời còn chưa dứt thì y đã vươn tay vỗ vào sau ót. Một thanh phi kiếm từ trong miệng nhả ra, ô quang chợt lóe chém về phía yêu thú không biết trời cao đất dày kia.

Uy lực pháp bảo không hề nhỏ. Thử thú bay tới trước người tu sĩ tai nhọn mấy thước thì tránh không được, toàn thân bị chém dọc thành hai nửa. Nhưng trong màn hoa máu kia một đạo sương mù màu trắng bắn ra rất nhanh.

Trong sương mù là một hài nhi cao mấy tấc, làn da khô héo ánh mắt lóe ra tia sáng xanh lè, đúng là Thi Anh mà Lâm Hiên đã truy theo khi trước.

Đoạt xá!

Theo lý thì Thi Anh phải tìm cương thi thông linh làm thân thể nhưng lúc này thì biết tìm nơi đâu.

Có lẽ nhiều thần thông Thi Anh hiện tại đang bị hạn chế khiến nó bất đắc dĩ đành tính đoạt xá một tu sĩ, về sau tìm một nơi âm mạch bế quan đem thân thể này hoàn toàn thi hóa.

Lại nói Thi Anh này thủ đoạn cũng vô cùng giảo hoạt cam chịu bám vào thân thể yêu thử khiến đối phương khó lòng phòng bị.

Lúc này dị biến nổi lên, tu sĩ tai nhọn tuy xảo quyệt nhưng không kịp phản ứng, chỉ thấy Thi Anh kia đã chui vào thân thể y.

"A..a..!".

Y lập tức quỳ xuống hai tay ôm đầu, biểu tình vô cùng thống khổ. Thời khắc này y cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên không cam lòng để nguyên thần bị cắn nuốt. Cả người y lóe lên linh quang, tập trung tất cả pháp lực linh thức cùng đối phương tranh đoạt thân thể.

------------------------

Một lát sau vẻ mặt tu sĩ tai nhọn càng thống khổ, toàn bộ thân thể toát ra một tầng thi khí màu xám trắng, tuy là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ nhưng so với Thi Anh thì vẫn kém xa.

Bỗng ngay lúc này một đạo kiếm quang màu lam lăng lệ như điện chớp chém xuống đầu tu sĩ tai nhọn.

Thần thức của tu sĩ tai nhọn thì không thể phản ứng, về phần Thi Anh dù cũng có lực nhưng lúc này cũng khá hoảng hốt.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Y vạn lần không ngờ lúc này lại có một tên Trình Giảo Kim (2) đuổi đến. Sau khi thấy rõ là thiếu niên đã khiến y nếm không ít đau khổ thì kinh ngạc vô cùng.

Rõ ràng y đã dẫn hắn đi lầm đường, tới nơi có cấm chế mà chưởng môn sư bá bày ra, uy lực vô cùng sát diệt một tu sĩ Kết Đan Kỳ dễ như trở bàn tay.

Không thể tưởng tượng nổi! Cho dù hắn may mắn chạy thoát thì làm sao có thể đến đây trước cả y?

Trong lòng Thi Anh đang nghi hoặc thì Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tỏa ra linh quang chói mắt đang bổ xuống đầu.

Thi Anh trợn mắt, đúng là hổ xuống đầu bằng bị chó khinh mà. Bất đắc dĩ y đành phải buông ta thân thể bắn ra ngoài. Chỉ thấy hoa máu bắn tung tóe đầy trời, tu sĩ tai nhọn đã giá hạc quy thiên.

"Ngươi muốn chết! "

Lúc này Thi Anh tức đến sôi máu, oán độc nhìn chằm Lâm Hiên gằn giọng. Lâm Hiên thì căn bản không muốn nói gì với y. Tâm niệm vừa động Nguyệt nhi đã xuất hiện một bên tay cầm ma phiên.

Với vẻ mặt cùng bộ dáng vô hại, Tiểu nha mỉm cười huy động hai tay như Lan Hoa phất tuyệt thủ điểm ra phía trước.

Ma phiên rung rung một hồi, từ bên trong phun ra một quầng sương mù màu đen hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi tơ tỏa đen thui, chớp động kinh người bắn về phía trước

"Là âm hồn!. "

Thi Anh thu lại vẻ giận dữ, sắc mặt khá kinh hãi hít vào một ngụm lương khí, đây là thần thông quỷ đạo danh tiếng lừng lẫy.

Dĩ nhiên là Lâm Hiên muốn lấy độc trị độc, Thi Anh cũng là quỷ đạo chi vật dùng âm hồn tơ để khắc chế thì rất tốt.

Nhưng trái với suy tính của hắn, đối mặt với công kích này vẻ mặt Thi Anh lộ một tia lệ khí, há miệng phun ra một đạo hỏa diễm màu trắng xám.

Hỏa diễm to bằng ngón cái tựa hồ uy lực vô cùng, âm hồn ti tiếp xúc với liền lập tức tan rã như băng tuyết gặp ánh dương.

Anh hỏa bay lượn trên không trung, hóa thành một tầng hào quang mỏng đem Thi Anh bảo hộ vào trong đó.

Khóe miêng Lâm Hiên lộ một tia chế diễu, tay phải lấy kim phù xuất ra. Lúc này Thi Anh cũng bắt quyết niệm pháp chú muốn thi triển thần thông khác đáng tiếc là chậm hơn kim phù kia một chút.

Lâm Hiên đem rót pháp lực vào, kim phù không gió mà tự cháy, linh khí dạt dào, một Kim sắc đại Thủ từ xuất hiện trên không trung chộp xuống Thi Anh.

Thi Anh biến sắc hai tay mau chóng bắt quyết, thân ảnh mơ hồ biến mất, kim sắc đại thủ kia chụp vào khoảng không. Đồng tử trong mắt Lâm Hiên hơi co lại, tên gia hỏa này lại sử dụng thuấn di thuật.

"Thiếu gia, làm sao bây giờ? " Nguyệt nhi cũng chưa nghĩ ra biện pháp, thuấn di thuật nổi tiếng thần kỳ. "Không cần lo lắng, ta đã có biện pháp. " Lâm Hiên như có chút nắm chắc, không thèm để ý truyền âm nói.

Lâm Hiên vỗ trên túi trữ vật một cái lấy ra mấy trận kỳ, sau đó đánh vào một đạo pháp thuật đem trận kỳ lơ lửng trước ngực.

Ngón tay Lâm Hiên hướng về phía trước điểm ra mấy chỉ, lập tức hóa thành trận kỳ mấy đạo ô quang bay ra các chỗ khác nhau nhập vào lòng đất.

Ầm ầm!

Vài đạo quang trụ từ lòng đất phóng lên cao, trong phạm vi hơn trăm trượng không khí lập tức trở nên ngưng trệ.

Thi khí màu xám chợt lóe, Thi Anh đã xuất hiện cách Lâm Hiên mười trượng, nhìn quang trụ bốn phía dường như không thể tin nói. "Không có khả năng, đây chính là Huyền Thiên Đấu Ma Trận, ngươi….chỉ là một tu sĩ Kết Đan Kỳ thì sao có thể..? "

"Ha ha, các hạ không hổ là cổ tu sĩ Ngọc Huyền Tông, hiểu biết quả nhiên vô cùng phong phú có thể nhận ra trận pháp của tại hạ. " Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia châm chọc.

"Hừ, khen ngươi mập thì ngươi chê ta ốm. Xú tiểu tử không cần ở chỗ này phô trương thanh thế. Huyền Thiên Đấu Ma Trận vốn nằm trong thập đại kỳ trận thời thượng cổ. Cho dù là Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ, khuynh gia bại sản cũng không có được một bộ, chỉ bằng vào ngươi sao!"

Lâm Hiên chỉ lẳng lặng bí hiểm cười nhạt, bộ dáng bí hiểm này làm cho Thi Anh thập phần nghi hoặc. Vừa đấu tâm trí y đã rơi vào hạ phong.

Kỳ thật đúng như lời quái vật nói.

Đừng nói là hắn mà cho dù Tuyền Ki tán Nhân có sống lại thì cũng không thể tạo ra Huyền Thiên Đấu Ma Trận.

Tuyền Ki tán nhân khi còn sống, cơ duyên xảo hợp từng nghiên cứu một số thượng cổ trận pháp, mà Huyền Thiên Đấu Ma đại trận chính là một trong số đó.

Nhưng trận này quá mức tinh thâm, với sở học của Lâm Hiên dựa vào đó mô phỏng sáng tạo ra một loại trận pháp mới. Mệnh danh là Tiểu Phục Ma Trận nhưng uy lực không thể so sánh với trận pháp chân chính.

Nhưng không thể vì vậy mà coi thường, trong đó có một loại thần thông là hạn chế thuấn di của Nguyên Anh.

Một nhân một quái nhìn nhau một lát, Thi Anh bắt đầu cảm giác được tiểu tử này tuy tu vi không cao nhưng các loại thủ đoạn vô số rất khó đối phó.

Bảo khố ngay trước mắt bất luận thế nào cũng không thể quay đầu, nhất định phải tiêu diệt tên cường địch đáng sợ này.

Hai tay y bắt quyết tiếp tục thi triển thuấn di thuật. Trên người linh quang chợt lóe, nhưng sau đó sắc mặt quái vật đại biến, một cỗ lực cổ quái vô hình đã hạn chế y thuấn di.

"Đây là..? "

Thi Anh tức đến phát cuồng còn Lâm Hiên không chút hoang mang, lấy ra một cái trận bàn từ tay áo đặt trong tay, nhẹ nhàng điểm một cái.

"Roạt! "

Một tiếng trầm thấp vang lên, phạm vi mười trượng xuất hiện vô số hỏa xà lớn bé bay về phía đối phương.

Thanh thế có chút kinh nhân nên Thi Anh không dám có nửa điểm khinh thường. Lại nói quái vật kia cũng xui xẻo, không có bảo vật gì trong tay cho nên liền rơi vào hạ phong.

Mắt thấy nhiều hỏa xà lao tới, hắn mở miệng phun ra một viên châu nhỏ.

Thi Châu!

Khác với nhân loại, tu sĩ ngưng kết Nguyên Anh kỳ thật là từ Kim Đan chuyển hóa thành, nhưng loại Thi Anh này có điều kiện hình thành vô cùng kỳ lạ, trong cơ thể còn có thi châu, thời khắc này phun ra hiển nhiên là muốn liều mạng.

Thi Anh kia chỉ cao mấy tấc, viên châu trong bụng y càng nhỏ, vẫn là cái màu xám trắng khiến người ta không ưa. Một cỗ thi khí thuần khiết trong thi châu bay ra.

"Biến! "

Thi Anh điểm vào hạt châu một cái. Thi châu quay tròn từng đạo sóng khí phát ra, tiếp theo thi khí tụ lại cùng một chỗ biến thành một con Thi Long.

Thi Long chỉ dài gần nửa tấc thế nhưng hình dáng lại cực kỳ dữ tợn, mở miệng phun ra thi hỏa màu xám trắng bao trùm lên các hỏa xà.

Hỏa xà nhất thời bị hủy nhưng bộ dáng Lâm Hiên vẫn bình tĩnh nhàn nhã cười rộ lên: "Xem ra thần thông của đạo hữu không kém, ngay cả loại quái vật Thi Long hàng đầu trong ma đạo cũng có thể biến ảo ra. Chẳng qua Lâm mỗ không lầm thì pháp lực và bản mệnh tinh khí của ngươi đang tiêu hao theo thần thông này. Đạo hữu không sợ hao tổn tinh khí quá nhiều thì bản thể Thi anh cũng tán theo sao? "

Huyền Ma đại pháp vốn là thần thông hàng đầu quỷ đạo, Lâm Hiên vừa liếc mắt đã nhận ra.

"Ngươi…". Sắc mặt Thi Anh lập tức âm u, tức giận đến thở phì phò ngực: "Xú tiểu tử đừng đắc ý, điểm tiêu hao ấy không tính là gì, xem ta rút gân lột da ngươi. "

Lâm Hiên thở dài: "Ta chỉ khuyên bảo mà thôi, các hạ nếu đầu hàng để ta hạ cấm chế thì thì sẽ nhường đạo hữu một con đường sống. "

"Xú tiểu tử đừng si tâm vọng tưởng." Thi Anh giận dữ cười rộ, vẻ mặt điên cuồng. Lâm Hiên biết nói thêm cũng vô dụng. Hắn tiếp tục sử dụng trận pháp tấn công địch, một bên thì chỉ vào Kim Sắc Đại thủ còn đang lơ lửng trên không.

Chú thích:

(1) Sơn trại bản: Nghĩa đen của từ sơn trại trong tiếng phổ thông TQ là chỉ một bản làng nghèo khó, vùng sơn trang có công sự bảo vệ; còn sơn trại trong tiếng Quảng Đông có nghĩa là cơ sở sản xuất hàng nhái, hàng không mua bản quyền, hàng copy. Ngày nay theo định nghĩa của sơn trại không hẳn hàng nhái hoàn toàn mà chỉ là copy 99% + 1% sáng tạo.

(2) Trình Giảo Kim: Một danh tướng dưới thời Đường Thái Tông Lý Thế Dân.

----------o zeroo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 587: Quang Ảnh Giả Thân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thỏa Chí Tiêu Dao

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 29


Tự Độ Bất Đắc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 16


Bà Xã, Sinh Con Cho Anh Nhé!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 6


Ma Ảnh Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 52


Sức Mạnh Tình Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23