Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 495: Thượng Cổ Bí Mật

Chương trước: Chương 494: Lời Mời Bất Ngờ



Vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững nhẹ nhàng vẫy tay một cái. Hộp gấm kia đã bay đến lơ lửng trước người hắn.

Hộp gấm này dài chừng một thước. Lâm Hiên nhìn thoáng qua tấm phù. Hắn ngửa bàn tay ra đã có một ngọn hỏa diễm xanh biếc hiện lên.

Lục phù chỉ ngăn cản được một lát đã bị luyện hóa. Lâm Hiên đem nắp hộp mở ra, bên trong có một cái ngọc giản xanh biếc.

Ngọc giản mười phần linh tính rõ ràng là một cổ vật. Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một chút kinh ngạc, hắn đem thần thức rót vào trong đó.

Một lát sau hắn ngẩng đầu lên.

"Tiên sư, như thế nào rồi, người có vừa lòng về nó không?" Trương Hữu Phúc có chút căng thẳng mở miệng. Thực ra lão đâu rõ bên trong hộp gấm rốt cuộc là cái gì nên có chút thấp thỏm.

"Không tồi. Vật này với Lâm mỗ mà nói đích thực có chút công dụng. Các hạ cần chuyện gì? Chỉ cần không quá đáng ta sẽ thay các hạ làm thỏa đáng." Lâm Hiên đem ngọc giản thu vào túi trữ vật ung dung mở miệng.

"Đa tạ tiên sư." Vẻ mặt Trương Hữu Phúc vui mừng nhưng lại trở nên thoáng lo âu, hắng giọng một cái rồi nói liền một mạch: "Là như vậy tiên sư. Ta thuộc họ Trương nhân số không nhiều lắm. Đặc biệt đến đời lão phu này lại hiếm muộn. Cho đến bảy năm trước tiểu thiếp thứ chín cuối cùng mới sanh cho ta ra hai nhi nữ."

"Ta đương nhiên là vô cùng yêu thương. Nhưng hai tiểu nữ thể chất kém cỏi thường xuyên đau ốm. Vài năm gần đây không biết qua bao nhiêu danh y, dùng bao nhiêu dược liệu quý hiếm nhưng không thấy chuyển biến khá hơn. Hơn một tháng trước hai hài tử đáng thương đột nhiên lâm trọng bệnh, mắt thấy đã muốn rời lão phu mà đi."

Lâm Hiên và hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau. Thì ra đối phương hao tâm tổn lực là vì chuyện này.

"Các hạ cứ nói tiếp."

"Tổ tiên của tiểu lão nhân cũng tu tiên giả. Cho nên đối với thần thông của các tiên sư ta có hiểu một ít. Dược liệu thế gian đã không còn cứu được hai con ta, xin tiên sư đoái thương." Trương Hữu Phúc nói đến đây đôi khóe mặt nhăn nheo đã rỉ ra hai giọt lệ, quỳ xuống bái Lâm Hiên như tế sao.

"Không cần phải nói nữa." Lâm Hiên phất tay đỡ lão dậy nói: "Lâm mỗ đã nhận lễ vật của ngươi tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hãy dẫn ta đi xem."

"Đa tạ tiên sư".

Lâm Hiên vẻ mặt hờ hững còn tưởng rằng là đại sự gì chứ. Đối với hắn chuyện như thế này chỉ là nhấc tay mà thôi.

Hai hài tử này thiên sinh thể chất kém cỏi lại đang thập tử nhất sinh nhưng chỉ cần trải qua dịch kinh tẩy tủy lại thêm bồi nguyên đan có công hiệu khởi tử hồi sinh kết quả tự nhiên là vô cùng thuận lợi.

Đôi song sinh nhi nữ của lão giả kia vốn là mắc chứng cửu âm tuyệt mạch. Loại chứng bệnh này ở thế tục chứng thật là không có thuốc nào có thể cứu chữa. Nhưng lấy thần thông Lâm Hiên bây giờ tự nhiên có thể nghịch thiên cải mệnh cho hai nhi nữ này.

Chỉ là so với tưởng tượng thì hắn mất thêm chút công sức, sau khi tiêu hao vài hạt linh đan quý hiếm đối với Kết Đan Kỳ tu sĩ. Lâm Hiên còn thi triển thần thông dịch kinh tẩy tủy cho hai hài tử một lần.

Ban đầu hai hài tử vốn là chỉ còn một sợi hơi thở qua nửa ngày thần sắc đã trở nên hồng hào mạnh khỏe lên, về sau hai hài tử này đương nhiên sẽ trường thọ, phúc duyên không phải nhỏ. Trương Hữu Phúc tất nhiên là cao hứng vô cùng. Những kẻ khác đối với diệu thủ hồi xuân của cũng Lâm Hiên vô cùng cảm phục.

"Vô cùng đa tạ đại ân của tiên sư, mời người ở lại tiểu phủ thêm một thời gian để ta còn bồi phụng."

"Không cần phải phiền phức như thế, có duyên ắt gặp lại."

Lâm Hiên nói xong hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh đem theo hai thiếu nữ phá không bay đi.

Nơi này cách Linh Dược Sơn khá xa, Lâm Hiên không chút chậm trễ bay liền một mạch cho đến khi trời tối mới chọn một chỗ núi hoang sơn hạ xuống.

Hắn đem pháp bảo tế ra nhanh chóng mở ra một cái động phủ đơn sơ.

"Tối nay nghỉ ngơi ở đây một đêm, sớm mai chúng ta lại lên đường."

"Dạ, thiếu gia ".

Hai thiếu nữ cùng Lâm Hiên chia ra mỗi người vào một gian thạch thất. Trong thạch thất quang hoa chợt lóe Nguyệt Nhi đột nhiên hiện thân. Tay ngọc nhẹ vung lên bắt pháp ấn đem một vòng cách âm bày ra.

"Tiểu nha đầu định làm gì thế?"

"Thiếu gia, trong ngọc giản kia rốt cuộc ghi lại cái gì, dường như là rất ghê gớm a."

Nguyệt Nhi tò mò mở miệng.

"Làm sao ngươi biết?" Hiên cười cười như không.

"Nói giỡn, người ta không ngây ngốc. Nếu như là không phải thế sao thiếu gia lại tận tâm tận lực như thế. Ngươi cho hai hài tử ăn vào đan dược mà đối với Kết Đan Kỳ tu sĩ mà nói cũng là xa xỉ. Huống chi lại còn tự tay dịch kinh tẩy tủy cho bọn chúng."

"Ừm, nhãn quang khá tinh tế đó. Ngọc giản này quả thật không tầm thường. Ta cũng không ngờ trong tay một phàm nhân lại có bảo vật như vậy." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Chẳng lẽ là công pháp của thượng cổ tu sĩ?"

"Ngốc tử. Ta đã kiêm tu chính ma hai đạo sao lại bỏ gốc lấy ngọn. Lại đi tu luyện thần thông khác?"

"Vậy có thể là cái gì '" Nguyệt Nhi càng thêm tò mò.

"Trương Hữu Phúc kia từng nói qua. Tổ tiên của hắn cũng là tu tiên giả. Nhưng ta cũng không biết là tu sĩ đến từ nơi nào nữa."

"Lời này của thiếu gia là sao? Ngoài U Châu cùng Duyệt châu chẳng lẽ còn có thể đến từ nơi khác sao?" đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi hơi nhíu nói.

"Không sai ngươi đã đoán đúng. Tổ tiên hắn quả thật là đã vượt trùng dương đến đây từ hải ngoại."

"Làm sao có thể?" Nguyệt Nhi kinh ngạc giương mắt: "Thiếu gia. Chung quanh Triệu quốc là tứ hải mênh mông vô bến bờ. Đến như Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không có bản lĩnh vượt qua. Đối phương trừ phi là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả. Nhưng cũng không đúng. Nếu như thật sự tiến giai Ly Hợp Kỳ thì sớm nên phi thăng linh giới, ở lại Nhân giới làm gì?"

Nguyệt Nhi nói đến đây thì lắc đầu khó hiểu. Vấn đề này thật sự là quá kỳ quái.

"Ta gạt ngươi làm gì mà. Trong ngọc giản chứng thật là như thế ghi lại. Không tin thì ngươi xem đi."

Lâm Hiên nói tới đây ánh sáng màu xanh trong tay lóe lên. Nguyệt nhi nhận lấy ngọc giản đem để ở giữa tâm mi.

Một lát sau sắc mặt nàng cũng trở nên ngưng trọng.

"Thực sự thế gian lại còn có việc này sao."

"Không sai. Vị cổ tu ở trong giản này cũng có mắt mũi như chúng ta, ngươi thấy thế nào, bộ dáng của hắn cũng như đâu phải đang nói giỡn với hậu nhân." Lâm Hiên đưa tay vân vê cằm nói: "Nguyệt Nhi, ngươi đã hiểu ra chuyện này có nghĩa như thế nào chưa?".

"Đương nhiên." Nguyệt Nhi gật đầu chậm rãi nói: "Chúng ta có cơ hội rời khỏi U Châu này."

"Không sai." trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng: " Ở U Châu hiện nay không phải là địa phương tu luyện tốt. Âm hồn đang thì đang tàn phá mà những thế lực tu sĩ lớn cũng đang dây dưa với nhau không rõ. Cho dù trận hạo kiếp này cuối cùng tu sĩ chúng ta có thể thắng, nhưng không biết phải còn kinh qua bao nhiêu hiểm ác, còn có bao nhiêu tu sĩ hồn quy địa phủ."

"Cho nên thiếu gia muốn rời khỏi nơi này, tìm một nơi tu luyện an toàn hơn?"

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu rồi lại cười khổ: "Nhưng nào có dễ dàng như vậy. Trong ngọc giản nói rất rõ ràng. Vị tiền bối này cũng là trong lúc vô tình vượt qua được đại dương."

Ở thời kỳ thượng cổ truyền tống trận có thể đưa người ngay lập tức đi xa vạn dặm.

Nhưng căn cứ theo Lâm Hiên nghĩ, các đại dương bao quanh U Châu còn rộng hơn nhiều. Ít nhất là phải nghìn vạn dặm, thậm chí còn rộng đến không thể nghĩ ra.

Mặc dù có truyền tống trận cực đại cũng tuyệt đối không thể truyền qua. Muốn vượt đại dương chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Nhưng theo những lời của vị tiền bối trong ngọc giản này.

Nhân giới tu sĩ làm không được không có nghĩa là linh giới tu sĩ không làm được. Từng có một vị linh giới tiền bối nào xuống nhân giới. Lại ở giữa các đại địa tìm được một vài khe hở không gian, thi triển đại thần thông thay đổi biến khe hở không gian này một dạng tương tự truyền tống trận siêu cấp.

Nhưng khe hở không gian dù sao cũng khác biệt rất lớn với truyền tống trận. Chỉ có thể truyền tống trong những điều kiện vô cùng hà khắc.

Hơn nữa còn khiến người hoảng sợ là khi dùng khe hở không gian để truyền tống xác suất thành công chỉ khoảng phân nửa.

Nếu như là thất bại thì sẽ bị đưa đến không gian loạn lưu trong đại dương. Kết cục như thế nào có thể tưởng tượng ra. Lâm Hiên nghĩ tới mà thầm lạnh gáy. Đừng nói là hắn cho dù là linh giới tu sĩ chắc hẳn cũng phải chết.

Khi tâm tình kích động trôi qua. Nghĩ tới những nguy hiểm nguy trong đó, Nguyệt Nhi thở dài nói: "Thiếu gia vậy người tính làm sao."

"Bây giờ nói những điều này còn quá sớm. Ta còn có rất nhiều sự tình cần làm. Ví như thu thập phương pháp chế luyện Thiên Trần Đan. Đan dược này đối với khi ngưng tụ nguyên anh có trợ giúp rất lớn. Ta nhất định phải nắm trong tay." Lâm Hiên hiển nhiên trong lòng đã có trù tính: "Tóm lại tình cảnh trước mắt đến đâu thì tính đến đó. Nếu như thế cuộc không quá bi đát thì tự nhiên ta cũng không cần mạo hiểm. Nếu nơi này thực sự quá nguy hiểm ta cũng đành mạo hiểm một phen".

Nói đến đây thì hai người bắt đầu tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau ba người lại tiếp tục lên đường. Thỉnh thoảng có tu tiên giả bay qua nhưng thấy tu vi của Lâm Hiên là Kết Đan Kỳ cao thủ thì đương nhiên không dám lỗ mãng.

Trải qua một ngày, Linh Dược Sơn nguy nga cuối cùng hiện vào mắt hắn. Nhìn vào cảnh sắc mơ hồ Lâm Hiên có chút cảm khái. Lần này quả thật đã lâu mới trở về.

"Ồ?"

Sau khi bay tới gần trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút kinh ngạc. dường như Linh Dược Sơn đã thay đổi không ít.

Trước kia chỉ có ngọn Chủ Phong là tập trung không ít đình đài lầu các. Còn các ngọn sơn giả khác hầu như không có gì.

Hiện tại không chỉ nơi nơi đều thấy phòng ốc lầu các mà sinh khí càng thêm thịnh vượng. Khắp trong Linh Dược Sơn đều thấy tu sĩ ngao du trên không.

Loading...

Xem tiếp: Chương 496: Trở Lại Linh Dược Sơn

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chồng Ấm Giường

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Tiểu Quỷ

Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ

Số chương: 12


Man Nữ Hiệp

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Cẩm Tâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15