Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 299: Tuyền Ki Tâm Đắc

Chương trước: Chương 298: Pháp Bảo Tài Liệu



Lâm Hiên phải nghĩ biện pháp tìm được túi trữ vật kia.

Không phải vì pháp bảo, cũng không phải vì bên trong có thể có tài liệu luyện khí, mà chính là ngọc giản.

Ở Tu Chân Giới, Trận Pháp Sư là nghề nghiệp so với luyện đan thuật thì còn hiếm hơn. Chỉ cần mình có tinh thạch, ở phường thị cũng có thể mua được một ít thuật luyện đan thô thiển

Nhưng những tư liệu có liên quan đến trận pháp thì cho dù có, nhiều nhất cũng chỉ bán ra một ít Trận phù rác rưởi.

Đối với lĩnh vực này, trong lòng Lâm Hiên ngưỡng mộ đã lâu, cơ hội trước mắt tự nhiên sẽ không bỏ qua, chỉ không biết là đối phương đã giấu túi trữ vật chỗ nào…

Lâm Hiên gãi gãi đầu, trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Đầu vai di động, hắc mang cả người hiện lên, cả hơi thở cũng trở nên quỷ dị.

Âm Dương Quyết quả thật vô cùng hữu ích.

Lâm Hiên lấy tay làm trảo, đánh ra hư không, một đoàn quỷ vụ đen như mực xuất hiện bao vây lấy hai di hài tu sĩ ở giữa.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngưng trọng, hai tay niệm thần chú, lẩm bẩm. Hàn khí xung quanh thân thể bắt đầu trở nên mơ hồ….

Một lát sau, một chiếc đầu lâu xuất hiện trong đó, khi bay tới trước mặt Lâm Hiên thì dừng lại.

Càng nhiều hắc khí toát ra từ người Lâm Hiên, vây lấy cái đầu lâu kia. Cùng với một tiếng quỷ rống thê lương, một luồng tàn hồn từ trong thiên linh cái của khô lâu bay ra.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ vui mừng, hắn búng ngón tay, một đạo quang mang màu đen đem nó cuốn trở về.

Hiện tại bí pháp Lâm Hiên thi triển chính là Huyền Ma Chân Kinh.

Không hổ là thần thông tu luyện của ma đạo đệ nhất nhân, bên trong có đủ loại bí thuật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Như công pháp chính đạo bình thường, tuy rằng có thể dùng sưu hồn thuật lấy đọc được trí nhớ của người khác. Nhưng đó là đối với người còn sống hoặc vừa mới chết đi mới có tác dụng. Nhưng bí pháp trong Huyền Ma Chân Kinh, có thể chỉ bằng một đoạn hài cốt đã có thể đọc được trí nhớ còn sót lại của người này khi còn sống.

Kỳ thật cũng không có gì kỳ quái, người có ba hồn sáu phách. Sau khi rơi vào chốn u minh địa phủ, vẫn có một tia tàn hồn còn sót lại trên thân thể, luyến tiếc không rời đi.

Bí thuật này chính là dựa trên nguyên lý đó để lấy ra tàn hồn.

Đương nhiên, người bị chết cũng không được lâu quá, nếu hơn trăm năm thì tàn hồn cũng sẽ tiêu tán.

Lâm Hiên nhìn lục sắc quang điểm lớn bằng ngón tay cái trong quỷ vụ, rõ ràng nó đã mất đi linh trí, chỉ hy vọng còn sót lại trí nhớ khi còn sống.

Trong miệng Lâm Hiên lẩm bẩm như vậy rồi thả thần thức ra……

Nửa ngày sau, hắc mang trên người Lâm Hiên chợt tắt, lại trở nên chính khí nghiêm nghị. Trí nhớ trong hồn phách kia tuy rằng không được trọn vẹn đầy đủ, nhưng cũng có đề cập đến ngọc giản.

Lâm Hiên quay đầu, nhìn thoáng qua vách núi tối đen như mực bên trái, tựa hồ như sắt đá.

Vật ấy so với tinh thiết thì cứng tương đương. Nhưng đối với người tu chân mà nói, thì lại không có tác dụng gì. Chẳng qua Lâm Hiên từ sách mà biết được, sắt đá có khả năng che chắn thần thức thì đều là loại không tầm thường.

Suy nghĩ một chút, Lâm Hiên đánh ra một trảo vào hư không. Một quỷ trảo màu xanh thật lớn hung hăng chui vào trong sắt đá.

Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, vật ấy mặc dù cứng rắn, nhưng trước tiên thuật của Lâm Hiên thì cũng giống như miếng đậu hủ. Chỉ lát sau trên vách núi đã lộ ra một cái động lớn sâu không đáy.

Lâm Hiên đem thần thức thả vào trong đó. Một lát sau trên mặt xuất hiện một tia vui mừng. ý niệm vừa động, một quỷ trảo màu xanh cầm theo một vật bay trở về.

Nhìn ngọc giản trong tay, lại nhìn thoáng qua đại động sâu khoảng bảy tám trượng kia. Lâm Hiên cũng không biết trước kia Trận Pháp Sư đó làm cách nào để giấu nó vào, lại càng không hiểu được đối phương làm vậy trước khi chết là có ý gì.

Lâm Hiên vui mừng đem thần thức chìm vào ngọc giản.

Tuyền Ki Tâm Đắc!

Nhìn bốn chữ dạo đầu, trên mặt Lâm Hiên liền lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ….

Áp chế niềm vui sướng xuống, Lâm Hiên tiếp tục đọc phần còn lại.

Khoảng sau một chén trà, Lâm Hiên thu hồi thần thức, đem ngọc giản để vào trong túi trữ vật, sau đó cất bước đi về phía trước.

Tuy rằng trên mặt hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong tâm lại mừng như điên.

Hắn nhìn cả ngàn ký tự, tất cả đều là giới thiệu về thân phận chủ nhân của ngọc giản. Nguyên bản hắn chỉ nghĩ đó là một vị Trận Pháp Sư bình thường, nhưng không ngờ lại là một vị có đại danh đỉnh đỉnh.

Tuyền Ki Tán Nhân!

Nếu là ba mươi năm trước, đối với người tu tiên U Châu thì cái tên này tuyệt đối giống như tiếng sấm bên tai….

Trận Pháp Sư đệ nhất nhân ở U Châu.

Hắn mặc dù là tán tu, nhưng mà lại khiến cho các đại môn phái khác ở U Châu tôn kính.

Cho dù là đại trận hộ phái của chính đạo tam cự đầu xảy ra vấn đề, cũng là mời hắn đến sửa chữa cải tiến.

Sở trường chế trận bàn trận kỳ của hắn, cực kỳ nổi tiếng, cơ hồ so với Linh Dược Sơn cũng không kém hơn.

Trận Pháp Sư vốn là những tồn tại có địa vị cao cả!

Thậm chí Thái thượng trưởng lão tam cự đầu, cùng vài lão quái vật Nguyên Anh Kỳ đều giao hảo ngang hàng với Tuyền Ki tán nhân, bởi vậy có thể thấy trình độ của hắn được coi trọng như thế nào.

Bình thường, tu vi Trận Pháp Sư cũng không cao, trong trăm nghề tại Tu Chân Giới, nghề này vốn nổi tiếng bác đại tinh thâm. Muốn tinh thông trận pháp thì thời gian dành cho tu luyện tự nhiên không nhiều. Nhưng người này cũng là thiên tài, đối với trận pháp thì có thể một suy ra ba.

Mấy ngàn năm qua, ở U Châu cũng chỉ có duy nhất một vị Trận Pháp Sư Kết Đan thành công.

Ngọc giản trong tay Lâm Hiên, chính là tuyệt học của Tuyền Ki tán nhân. Hơn nữa cái quí giá chính là trong một loại trận pháp đều có lời bình tâm đắc của hắn.

Lúc này đây cũng xem như nhặt được bảo vật. Giá trị của vật ấy tuyệt không hề kém so với U Minh Hàn Thiết.

Lâm Hiên bất động thanh sắc, bước nhanh về phía trước, vừa rồi trì hoãn lâu như vậy, mong rằng Mạc Mãng chưa độc chiếm được bảo vật.

Dựa vào bản đồ, Lâm Hiên đi qua vài lối rẽ thì tới một không gian vô cùng rộng lớn.

Hai bên cũng là vách núi, liếc mắt nhìn lại thì cao đến mấy ngàn trượng, có vẻ khí thế vô cùng.

Mà Mạc Mãng đứng một mình trước vách núi vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đang ngẩn người.

Nghe tiếng bước chân, Mạc Mãng xoay người lại.

“Mạc huynh, sao thế?” Lâm Hiên đánh giá vách núi trước mắt một chút.

“Nơi này chính là một trong những nơi cất giữ bảo vật của cổ tu sĩ, nhưng ta lại không có biện pháp mở ra.” Mạc Mãng lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

“Để ta xem thử.” Lâm Hiên đi đến gần đó, quả nhiên thấy một cửa đá thật lớn che kín.

Lâm Hiên sờ sờ, thấy lành lạnh, không có gì dị thường thì lấy tay dùng sức đẩy, nhưng cửa đá vẫn không chút suy suyễn.

Lâm Hiên nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút, hắn rút tay lại đánh ra một đạo kiếm khí bắn nhanh tới.

Một vầng sáng trên cửa đá chợt lóe, lam mang hiện lên dễ dàng đẩy lùi kiếm khí.

Lâm Hiên nhíu nhíu mày, chẳng qua cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Một lần nữa vươn tay ra, trong lòng bàn tay chính là Thuần Dương Đan Hỏa đang bốc cháy.

“Lâm huynh, vô dụng thôi. Ta tới trước ngươi, các loại phương pháp cũng đã thử qua thì đều không có hiệu quả với cấm chế này. Cũng không biết có phải là cổ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và tiền bối yêu tộc Hóa Hình Kỳ chúng ta thiết lập hay không?” Mạc Mãng thở dài, có chút bất đắc dĩ nói nhỏ.

Hai người tuy rằng trong lòng đều mang quỷ kế. Nhưng việc tầm bảo phía trước vẫn cần phải chung sức hợp tác. Mấy câu nói đó, Lâm Hiên đương nhiên tin, nhưng chẳng qua vẫn muốn thử một lần.

Đem đan hỏa trong tay ném về phía cửa đá.

Nhưng chưa chạm vào thì lam mang quỷ dị kia lại xuất hiện.

Hai loại quang mang đan xen vào nhau.

Lâm Hiên chỉ cảm thấy trên tay truyền đến một cỗ áp lực thật lớn.

Một tiếng nổ lớn hất văng hắn ra, linh lực trong cơ thể Lâm Hiên lưu chuyển liên tục mới có thể dễ dàng hóa giải. Trong mắt hắn liền toát ra một tia hoảng sợ.

Thứ này rõ ràng không chỉ là trận pháp, mà giống như cổ tu sĩ thêm vào thần thông nghịch thiên của mình vào cấm chế.

Càng quỷ dị hơn chính là…trải qua trăm vạn năm mà nó vẫn như cũ không hề tổn hại.

Nhưng thật ra có thể dùng cách lấy sức mạnh bài trừ, nhưng ít ra tu vi phải là Kết Đan Hậu Kỳ thì mới có hy vọng.

Cho dù mình và yêu tu kia liên thủ thì cũng mất vài tháng.

Lâm Hiên cũng không muốn trì hoãn, hắn không biết hiện giờ tình hình Điền Tiểu Kiếm thế nào. Nếu hắn chết thì không nói, vạn nhất tiểu tử kia phúc lớn mạng lớn, không có việc gì về lại nơi này. Thậm chí còn mời thêm Cực Ác Ma Tôn đến, thì khi đó đừng nói là tầm bảo. Chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng không có cơ hội.

Bây giờ, sắc mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra vẻ khó coi.

Mà đúng lúc này, hắn lại chú ý tới một ít văn tự cổ quái bên cạnh cửa đá.

Kích thước không lớn, nhưng nếu không cẩn thận thì thật đúng là không thể phát hiện ra.

Lâm Hiên nhìn lại.

Mạc Mãng sửng sốt, trên mặt cũng vui mừng tiến lại. Chẳng qua lập tức liền trở nên mờ mịt: “Đây là cái gì, không phải là văn tự của yêu tộc chúng ta, tại hạ nhìn không hiểu.”

Lâm Hiên không mở miệng, vẫn như cũ cẩn thận xem xét, vẻ mặt không vui không buồn.

“Như thế nào, chẳng lẽ Lâm huynh có thể nhận ra?”

“Miễn cưỡng có thể nhận ra một chút.” Lâm Hiên lạnh nhạt ngẩng đầu.

Đây là một lại văn tự của nhân loại từ thời kỳ viễn cổ. Hiện giờ người có thể nhận ra thì có thể nói vạn người không được một người. Nhưng trùng hợp là Lâm Hiên thích đọc đan thư.

Trong đó có một ít địa phương kỳ lạ được lưu truyền từ thời thượng cổ, chính là dùng văn tự này viết thành.

Lâm Hiên mặc dù không dám nói là nhận ra toàn bộ, nhưng vẫn có thể nhận thức tổng quát vật này.

“Lâm huynh thật sự là kỳ tài a. Thế nào, có tìm được cách phá giải cấm chế này không?”

“Rất đơn giản, chỉ cần dùng máu tươi của một vị yêu tộc Hóa Hình Kỳ và một tu sĩ nhân loại đã ngoài Kết Đan Kỳ.” Lâm Hiên mỉm cười.

“Hóa Hình Kỳ? Mạc Mãng nhíu mày: “Tại hạ bởi vì là chủng tộc đặc thù, dựa vào cấp ba là có thể hóa thành nhân hình. Nhưng nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính là Hóa Hình Kỳ chân chính, không biết có được không.” Mạc Mãng nhướng mày, có chút lo lắng nói.

“Ta cũng không rõ, nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác, đành phải lấy ngựa chết thay thế ngựa sống. Chẳng lẽ muốn thực sự đi tìm một yêu tộc Hóa Hình Kỳ.”

“Lâm huynh nói đúng, chỉ mong ông trời thương xót!”

Mạc Mãng nói đến đây, cũng không chần chờ khoát tay, móng tay dài giống như lợi trảo chém xuống, lập tức một lượng lớn máu tươi trào ra.

“Lâm huynh, đủ dùng chưa?”

“Không cần nhiều như vậy, một giọt là đủ rồi.” Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia châm chọc, tay áo bào phất một cái, một luồng thanh quang bao vây lấy máu tươi của đối phương kéo lại.

“A?” Mạc Mãng ngẩn ngơ, vội vàng lấy ra một tờ linh phù dán lên cánh tay trái. Miệng vết thương có thể thấy bằng mắt thường đang nhanh chóng khép lại.

Lâm Hiên cũng lấy ra một giọt máu tươi của mình, nhìn cửa đá trước mắt, vẻ mặt tràn đầy ngưng trọng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 300: Cổ Tu Động Phủ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?




Tình Ý Lâu Dài

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 17


Hokage chi Uchiha Akira

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 60