Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 298: Pháp Bảo Tài Liệu

Chương trước: Chương 297: Thiên Niên Đồng Tinh



“Ngươi tự xem đi!”

Lâm Hiên thở dài, đem đồng tinh trong tay đưa cho hắn. Động tác này làm cho Mạc Mãng lặng đi một chút, lập tức nhìn đồng tinh.

Chỉ thấy trên mặt có một điểm đỏ sậm. Mặc dù niên đại rất xưa, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng. Hàn quang trong mắt Mạc Mãng chợt lóe, đây hiển nhiên là vệt máu.

Trừ cái này, ở trên mặt đồng tinh còn có hai vết lõm, hiển nhiên là bị đao kiếm….linh khí gây thương tổn.

Nhưng cũng không có gì kỳ quái. Đồng tinh tuy rằng có thể dùng để luyện chế pháp bảo. Nhưng khối đồng tinh trong tay lại bất đồng, chỉ là tài liệu mới khai thác, tuy rằng độ cũng hơn xa sắt thép nhưng lại không thể ngăn được sự lợi hại của linh khí.

Lâm Hiên không nói thêm điều gì, hơi do dự rồi tiếp tục tiến về phía trước. Mạc Mãng đem đồng tinh cất đi rồi cũng đuổi theo.

Từ bây giờ cứ khoảng vài bước là có thể nhặt được một khối đồng tinh lớn hoặc nhỏ. Nhưng mà vết máu và vết lõm bên ngoài cũng ngày càng rõ ràng. Cũng may là dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì khác. Rốt cục đầu kia của thông đạo cũng đã xuất hiện trước mặt.

Đây là một cái động hình tròn, cũng không rộng lắm, khoảng vài chục mét vuông. Nhưng ở phía trên lại rớt xuống không ít kim chúc quáng.

Huyền Thiết Mẫu, Thiên Niên Đồng Tinh. Linh Hỏa Ngọc….

Tất cả đều là tài liệu luyện chế pháp bảo. Cho dù ở ngoài có tinh thạch, muốn thu mua thì cũng có chút không dễ dàng, giờ phút này lại rơi lộn xộn như vậy. Nhưng cả Lâm Hiên và Mạc Mãng đều không có lập tức nhặt, mà là đem ánh mắt đặt lên hai bộ hài cốt ở cách đó không xa.

Bởi vì niên đại rất xưa, thân thể đã sớm bị hủy hoại, chỉ còn lưu lại bộ xương trắng như tuyết. Những đó cũng không phải là tu sĩ tọa hóa mà chết, bởi vì hai bộ hài cốt vẫn còn duy trì tư thế đấu pháp khi còn sống.

Lâm Hiên yên lặng không nói, qua một lúc lâu mới thở dài: “Xem ra hai người chúng ta không phải là người đầu tiên đặt chân đến đây.”

“Ưhm, có lẽ trước kia cũng có tàng bảo đồ lộ ra ngoài.” Thanh âm Mạc Mãng trầm thấp, quang mang trong mắt chớp động.

“Đáng tiếc, hai người này cùng hợp tác tầm bảo, cuối cùng lại tàn sát lẫn nhau dẫn đến kết cục đồng quy vu tận.” Lâm Hiên cười lạnh, không chút che giấu ý châm chọc trong đó.

“Ha ha, đó là do bọn họ không đồng tâm. Ta và Lâm huynh không giống như vậy.”

“Phải không?” Lâm Hiên liếc mắt nhìn yêu tu một cái. Thuật nói dối của người này đúng là hạng nhất, mặt không đỏ khí không yếu. Lâm Hiên gật gật đầu: “Mạc huynh nói không sai, nếu đã như thế thì chúng ta đem những tài liệu luyện khí này chia đều.”

“Tốt!”

Hai người phối hợp ăn ý, động thủ thu thập những tài liệu rải rác khắp nơi, sau đó dựa vào số lượng và giá trị mà chia thành hai phần bằng nhau. Mỗi người một phần.

Lâm Hiên đơn giản tính toán, thì số khoáng thạch trong tay mình cũng dư để luyện chế bảy tám kiện pháp bảo bình thường. Khó trách hai tu sĩ tới trước kia lại nổi lòng tham, trở mặt thành thù.

Dù sao nhiều bảo vật như vậy, đừng nói là tu sĩ Kết Đan Kỳ, cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ mà thấy thì cũng phải đỏ mắt.

Chẳng qua thật đáng tiếc, hai người kia cũng nhất thời xúc động mà quên mất nơi này chính là tiên quặng. Khoáng thạch trước mắt tuy rằng giá trị xa xỉ, nhưng bất quá cũng chỉ là tài liệu luyện chế pháp bảo bình thường. Nếu đi tiếp thì hẳn là sẽ xuất hiện những thứ khác có giá trị cao hơn.

Có lẽ là có suy nghĩ này trong đầu, cho nên quang mang trong mắt Mạc Mãng kia tuy rằng chớp động liên tục, nhưng cuối cùng vẫn có thể kiềm chế không rat ay.

Hai người hòa hợp chia đều tài liệu, ít nhất là không khí cũng thập phần vui vẻ.

“Đi thôi, phía trước hẳn mới chính là trung tâm chứa bảo vật của tiên quặng!” Mạc Mãng hơi hưng phấn đề nghị.

“Ưhm.” Lâm Hiên gật gật đầu, bước tới hai bước. Nhưng lập tức dường như nhớ đến cái gì, liền quay đầu lại nhìn vào một bộ hài cốt trước mặt.

“Lâm huynh, sao vậy?”

“Tại hạ còn có một chuyện cần làm, Mạc huynh đi trước đi.” Lâm Hiên lạnh nhạt mở miệng.

Yêu tu nhướng mày, chẳng qua liền lập tức giãn ra: “Nếu như thế thì Lâm huynh làm nhanh một chút, ta ở phía trước chờ ngươi.”

Nói xong Mạc Mãng cũng không hề chậm trễ, đi nhanh ra khỏi động. Con đường phía trước rộng rãi, không có chút linh lực nào dao động, hiển nhiên là không có cấm chế bẫy rập. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn nguyện ý đi trước. Về phần những lý do khác, cũng chỉ trong lòng Mạc Mãng mới rõ.

Đương nhiên, Lâm Hiên lưu lại cũng là có quyết định của riêng mình. Hắn thả thần thức ra, sai khi xác định yêu tu quả thật đã đi xa, Lâm Hiên mới chậm rãi tiến lên. Khi cách bộ hài cốt khoảng ba bước thì dừng lại đánh giá hai tu sĩ trước mặt, trong mắt lộ ra một tia chần chờ.

Sau một lúc, Lâm Hiên giơ tay lên, một đạo thanh khí từ trong tay áo bắn ra. Đầu tiên là vòng quanh hài cốt một vòng, sau đó lại tìm tòi phía trong một lần, nhưng cũng không phát hiện được gì.

Lâm Hiên thở dài, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ẩn trong đó cũng có một tia thất vọng. Vừa rồi tuy lấy được tài liệu, nhưng những pháp bảo mà hai tu sĩ này lưu lại, hắn tự nhiên cũng không quên.

Đáng tiếc hắn và Mạc Mãng cẩn thận tìm tòi, vẫn cũng chỉ ở gần đó tìm được một cái túi trữ vật mà thôi, đồ vật bên trong cùng với khoáng thạch được chia đều.

Nhưng rõ ràng nơi này có hai tu sĩ, theo lý thuyết hẳn là phải còn một túi trữ vật mới đúng.

Tìm mãi không ra nên Mạc Mãng cũng không để ý lắm. Nếu là ở bên ngoài, một túi trữ vật của tu sĩ Kết Đan Kỳ sẽ làm cho biết bao người thèm thuồng. Nhưng đừng quên nơi này là tiên quặng, bảo vật trong này so với trong túi trữ vật thì giá trị hơn nhiều. Đó cũng là lý do Mạc Mãng không nguyện ý tiếp tục trì hoãn ở chỗ này.

Nhưng mà Lâm Hiên thì khác. Tuy rằng Mạc Mãng kia cũng cáo già, nhưng tâm cơ so sánh với Lâm Hiên thì rốt cuộc vẫn còn kém một bậc.

Nếu là tu sĩ Kết Đan Kỳ, tự nhiên Lâm Hiên sẽ không để vào mắt.

Nhưng nếu đối phương là một vị Trận Pháp Sư thì sao?

Sở dĩ Lâm Hiên nghĩ như vậy, cũng là do đã trải qua một hồi suy đoán.

Bên trong tiên quặng có rất nhiều cấm chế cường đại. Tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường muốn đến nơi này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hoặc là có thần thông đặc thù, hoặc là có hiểu biết cố định đối với trận pháp…

Đương nhiên, Lâm Hiên sở dĩ khẳng định đối phương có sở trường về trận pháp chính là ở phía bên ngoài thông đạo hẹp dài trước kia.

Bên trong không chỉ có linh khí dao động dị thường, mà hai bên tường đều có khắc vô số những hình vẽ ký hiệu.

Lâm Hiên đương nhiên không nghĩ đó là cổ tu sĩ khi nhàm chán đã vẽ loạn. Tám chín phần là có thượng cổ trận pháp cổ quái gì đó.

Nói thật, Lâm Hiên thời điểm đó đi qua cũng cảm thấy trong lòng bất ổn.

Nhưng mà một đường đi tới tự nhiên không gặp nguy hiểm gì. Tuy rằng miệng hắn không nói, nhưng trong lòng hết sức ngạc nhiên. Nay thấy hai bộ hài cốt ở đây thì mới cảm thấy thoải mái. Hóa ra đã có người đến trước phá vỡ cấm chế. Nếu không cho dù không bị vây trong đó thì chỉ sợ cũng gặp phải một phen phiền toái.

Mà thông đạo kia, cũng không bị bạo lực phá hủy. Có thể nhẹ nhàng phá hủy thượng cổ cấm chế cũng chỉ là sở trường của Trận Pháp Sư.

Loading...

Xem tiếp: Chương 299: Tuyền Ki Tâm Đắc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Lẽ Nào Em Không Biết

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 72



Tuổi Mới Lớn

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36


Quay về đời Đường làm lưu manh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 123