Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 300: Cổ Tu Động Phủ

Chương trước: Chương 299: Tuyền Ki Tâm Đắc



Lâm Hiên hai tay bắt pháp quyết, mỗi ngón tay là một đạo kiếm quyết, trong miệng là những tiếng chú ngữ khó hiểu.

Đột nhiên, hai mắt hắn mở to, nhìn chằm chằm cửa đá trước mặt, hai tay liên tục huy động, từng đạo pháp quyết đánh vào cửa đá.

Trên mặt Lâm Hiên hơi lộ ra vẻ khẩn trương. Pháp quyết này là do hắn đọc được từ những văn tự cực nhỏ trên cửa đá, có hữu dụng hay không thì hắn cũng không nắm chắc.

Dù sao văn tự thời viễn cổ này hắn cũng chỉ nhận ra được bảy tám phần. Trong đó cũng có một chút ý tứ không rõ ràng. Cái gọi là sai một ly, đi ngàn dặm. Pháp thuật vừa rồi chỉ cần nghĩ sai một chút thì việc không thể thuận lợi trừ bỏ cấm chế cũng là bình thường.

Ngay khi Lâm Hiên đang hết sức bất an, thì cửa đá chợt hiện lên lam quang, lóe sáng không ngừng. Lâm Hiên trong lòng mừng rỡ, vươn tay chỉ về phía quả cầu màu xanh đang chứa máu tươi kia, trong miệng khẽ quát: “Đi!”

Thanh mang chợt lóe, quả cầu kia chui vào bên trong cửa đá.

Một trận ầm ầm truyền vào trong tai.

Hai loại hào quang thanh lam luân phiên trên cửa đá không thôi, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

“Phá!”

Lâm Hiên hé miệng, một luồng đan hỏa phụt ra, đan hỏa mặc dù nhỏ, nhưng lại thuần khiết vô cùng. Một tiếng xuy vang lên, màn hào quang kia chợt hiện lên vài lần rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Lâm huynh, được rồi?” Trên mặt Mạc Mãng tràn đầy vẻ vui mừng.

“Uh”. Lâm Hiên gật gật đầu, vươn tay đặt trên cửa đá, hơi dùng sức đẩy. Một tiếng cạch vang lên, cánh cửa đá rất nặng kia rốt cục đã mở ra.

Một huyệt động lớn xuất hiện trước mắt.

Nhưng mà rõ ràng không phải là cái loại địa hình thô ráp hồi nãy, toàn bộ huyệt động đều được gọt giũa tỉ mỉ. Lâm Hiên sử dụng thần thức để khám phá, ngoại trừ khu vực bên ngoài huyệt động, thì đây đúng là một căn nhà bằng đá.

Phòng ở, phòng luyện công, tàng bảo thất, cái gì cần có đều có. Xem ra nơi này chính là động phủ của cổ tu sĩ hoặc là yêu thú Hóa Hình Kỳ.

Lâm Hiên và Mạc Mãng tự nhiên là vui sướng vô cùng, thu hoạch ở nơi này hẳn là vô cùng phong phú. Hai người bắt đầu tại một gian thạch thất chậm rãi tìm tòi.

Mới đầu, cũng không phát hiện ra vật gì có giá trị.

Chẳng qua hai người cũng không nóng vội. Bởi vì còn có tàng bảo thất.

Nói đến tàng bảo thất, nơi này so với nhà đá bình thường thì khác nhau rất lớn.

Chính là hình dạng như Linh Lung Bảo Tháp.

Cao khoảng bảy tám trượng, linh khí bức người, hoa mỹ vô cùng. Nếu như đoán không lầm, thì bản thân tàng bảo thất này chính là một kiện Cổ Bảo.

Nhưng chính là bởi vì như thế, mà Lâm Hiên và Mạc Mãng đều có điểm do dự. Tuy rằng chủ nhân của bảo vật này đã sớm qua đời, nhưng một khi đã tiến vào trong bảo tháp thì nguy hiểm khó lường.

“Lâm đạo hữu, không bằng chúng ta đến địa phương khác cẩn thận tìm xem, cuối cùng mới quay lại nghiên cứu cái Cổ Bảo này.” Mạc Mãng cười gượng đề nghị.

“Cũng tốt.” Lâm Hiên gật gật đầu.

Vì thế hai người đi đến một thạch thất khác.

Ở một cửa đá liền gặp phải cấm chế, chẳng qua bài trừ rất dễ dàng. Khi đi vào trong, hai người đều bị cảnh trước mắt dọa đến ngây người.

Thạch thất này khoảng chừng gần trăm mét vuông, cũng không phải là lớn. Nhưng bên trong lại có hai màn hào quang một thanh một lam.

Trong màn hào quang màu xanh, phi kiếm, họa kích, ngọc bài, cổ kính, đủ các loại pháp bảo linh khí bức người, khoảng chừng có hơn mười kiện.

Điều này khiến cho Lâm Hiên động dung, mà thần tình Mạc Mãng lại lộ vẻ tham lam.

Mà phạm vị bao trùm của màn hào quang màu lam lại lớn hơn một chút. Bên trong có mười mấy hộp ngọc, nắp hộp đều mở ra. Bên trong phân biệt đều là những tài liệu luyện khí được khai thác trong tiên quặng.

Vạn niên hàn ngọc, cửu thiên vẫn thiết, lôi tinh chi ngân, hỗn độn tiên kim…..

Mỗi một loại ở Tu Chân giới đều có địa danh đỉnh đỉnh. Tuy rằng đều là tài liệu để luyện chế pháp bảo nhưng Thiên Niên Đồng Tinh không thể so sánh, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Mấy thứ này, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu a. Cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ thì cũng không nhất định có được.

Lần này giàu to rồi!

Nhưng mà Lâm Hiên cũng không bởi vì bảo vật mà nóng đầu.

Hắn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Mạc Mãng một cái. Nếu đối phương muốn trở mặt thì chỉ sợ cũng sẽ chọn lúc này.

Nhưng mà vẻ mặt đối phương lại thản nhiên.

Lâm Hiên nhíu mày, cũng không nói gì thêm vì thật ra Mạc Mãng đã mở miệng trước: “Lâm huynh, về những món đồ ở đây, chúng ta chia đều nhé?”

“Chia đều, tốt!” Lâm Hiên lạnh nhạt đáp.

Nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Lâm Hiên, trong lòng Mạc Mãng có ẩn ẩn có chút bất an, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại thần sắc bình thường, mỉm cười nói: “Nếu như thế thì tại hạ sẽ động thủ bài trừ cái quang tráo cấm chế này trước.”

“Mạc huynh xin cứ tự nhiên.” Lâm Hiên nhìn nhìn hai tay của mình, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Mặc kệ trong lòng đối phương đến tột cùng có tính toán như thế nào, Lâm Hiên cũng quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Hơn nữa chẳng biết tại sao, màn hào quang hai màu thanh lam nhìn như bình thường kia lại khiến cho Lâm Hiên cảm thấy có chút không ổn thỏa. Cụ thể là cái gì thì cứ để đối phương động thủ trước sẽ tốt hơn.

Dù sao thực lực của cổ tu sĩ cũng vô cùng mạnh mẽ, vượt xa tưởng tượng bình thường. Bọn họ lưu lại những đồ vật này khiến cho Lâm Hiên nhiều ít vẫn có một chút kiêng kỵ.

Mạc Mãng tiến lên trước vài bước, đi về phía màn hào quang. Trong mắt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng, trong miệng đột nhiên phát ra những âm tiết cổ quái có lẽ là ngôn ngữ của yêu tộc.

Lâm Hiên cau mày, tay sờ vào túi trữ vật. Thật ra hắn cũng cũng phải là muốn trở mặt với đối phương mà chỉ là đề phòng trong lúc nhất thời hắn gây khó dễ. Chẳng qua Lâm Hiên cũng không hề sợ hãi, chỉ là một yêu tộc cấp ba mà thôi, lấy thực lực của mình thì giết hắn hẳn là không thành vấn đề.

Nếu đối phương thực sự coi mình là một tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường thì quả thực vô cùng sai lầm.

Ào ào, hai mắt đang nhắm chặt của Mạc Mãng đột nhiên mở ra, trên thủ trảo chợt lóe ra quang mang, hung hăng hướng về cái lồng màu lam kia chụp xuống.

“Ba”, một tiếng vang nhỏ phát ra, cái lồng màu lam kia chỉ lung lay mấy lần nhưng hiển nhiên không bị phá vỡ. Điều này khiến cho Lâm Hiên có chút ngoài ý muốn, mặc dù tay vẫn để trên túi trữ vật nhưng hắn đã buông lỏng tâm tình vài phần. Vốn vừa rồi hắn nghĩ đối phương chỉ là ra vẻ đang sử dụng bí thuật gì đó, rồi đột nhiên trở mặt với mình, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự toàn tâm toàn ý muốn bài trừ màn hào quang. Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều, đối phương thật sự không có ý nghĩ độc chiếm bảo vật?

Về phần màn hào quang bị Mạc Mãng đánh một kích thì vẫn bình yên vô sự. Đối với việc này Lâm Hiên cũng không cảm thấy kỳ quái. Cấm chế có chứa những bảo vật quý giá như vậy thì khẳng định không tầm thường, nếu dễ dàng phá vỡ thì trái lại còn kỳ quái hơn.

Trong lòng vừa mới có suy nghĩ này thì đột nhiên bên tai hắn vang lên thanh âm vù vù.

Oanh long long, lối vào cửa đá đã bị phong bế, sau đó trên đầu, dưới chân cùng với bốn vách tường không ngừng lóe ra hồng mang. Một cái quang tráo màu đỏ đem toàn bộ căn phòng đá phong bế lại.

Cảm nhận được cái quang tráo màu hồng này có điểm cổ quái, sắc mặt Lâm Hiên bỗng trở nên vô cùng khó coi, nhưng mà đó chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo có vô số hư ảnh từ dưới chân và bốn vách tường không ngừng xông ra.

Những thứ này là….

Thần thức Lâm Hiên đảo qua thì chợt biến sắc.

Loading...

Xem tiếp: Chương 301: Yêu Hồn

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Lục Mạch Thần Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 160


Câu Hỏi Tình Yêu

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 16


Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường

Số chương: 50