Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 290: Tầm Bảo

Chương trước: Chương 289: Hoán Hình Đan



“Biểu đệ, có chuyện gì vậy?” Diệp Thanh Thành nhếch miệng, xưng hô thế này quả thật là có chút không quen.

“Bọn họ tới rồi.” Lâm Hiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.

“Người Liễu gia?” Diệp Thanh Thành sửng sốt thả thần thức ra, hướng về phía Lâm Hiên chỉ, cẩn thận xem xét. Phải mất một lúc sau, hắn thật vất vả mới cảm nhận được có mấy người đang hướng về phía mình bay đến. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, vị thiếu chủ này đúng là danh bất hư truyền a, thần thức so với mình mạnh hơn không chỉ nửa điểm.

Nguyên bản hắn còn có chút lo lắng vì Lâm Hiên còn trẻ, thời gian kết thành Kim Đan quá ngắn. Nhưng hiện tại xem ra chính mình chỉ sợ là buồn lo vô cớ. Mặc dù chưa thấy Lâm Hiên ra tay, không biết thần thông khác thế nào, nhưng chẳng qua lấy thần thức ma nói thì hiển nhiên đã hơn xa tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường.

Lâm Hiên cười cười không nói gì, chẳng qua rất nhanh liền biến sắc: “Đối phương có ba người, xem ra đã nhờ người khác tới giúp.”

“Cái gì?” Diệp Thanh Thành cả kinh. Nếu nói như vậy thì kế hoạch của mình sẽ đổ bể. Đối phương có nhiều người, chẳng phải là mình sẽ rơi vào thế hạ phong hay sao. Hắn liền thả thần thức ra, sau thời gian một chén trà nhỏ, biểu tình có vẻ dịu xuống: “Quả thật đối phương đông hơn một người, nhưng chẳng qua chỉ là một tên Trúc Cơ Kỳ, không đủ uy hiếp.”

Lâm Hiên nhíu mày không nói nhiều lời, nhưng thật ra trong lòng đang có dự cảm xấu. Chuyện tình chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậy sao?

Rất nhanh, thân ảnh ba người kia đã hiện ra ở phía chân trời, hướng bên này phóng tới rất nhanh.

Cầm đầu chính là một lão giả dung mạo khô héo, sau khi hạ xuống thì hắn liền hướng Diệp Thanh Thành ôm quyền: “Diệp huynh, không nghĩ rằng ngươi tới sớm như vậy, vị này chính là…”

Nói xong, hắn liếc mắt đánh giá Lâm Hiên một chút. Tựa hồ có chút quen mắt, nhưng cuối cùng lại không nhớ nổi là ai. Nhưng tu vi cũng không thể coi thường, đồng dạng là Kết Đan Kỳ.

“Vị này chính là biểu đệ của Diệp mỗ. Liễu huynh đã từng gặp qua rồi.” Diệp Thanh Thành bất động thanh sắc giới thiệu.

“Biểu đệ. Chẳng lẽ là Lâm Hiên?”

Liễu Quân Hào sửng sốt. Hắn lập tức nhớ lại, hình như Diệp gia cũng có một cao thủ hết sức phóng đãng không kiềm chế được bản thân. Nhưng mà nghe nói đã ra ngoài đi du ngoạn, một tia tin tức cũng không có. Như thế nào trong lúc mấu chốt lại trở về. Sự nghi ngờ trong lòng liền nổi lên. Nhưng mà hiện tại xem ra Lâm Hiên này quả thật so với trí nhớ thì giống nhau, một chút sơ hở cũng không có. Cho nên hắn tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì.

“Ra mắt Liễu gia chủ.” Lâm Hiên ôm quyền thi lễ. Lúc này cũng phải khách khí với người ta một chút.

Chẳng qua sự chú ý của Lâm Hiên không đặt trên người hắn, mà dừng lại ở tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng kế bên.

Điền Tiểu Kiếm!

Nhìn thấy người này, Lâm Hiên thật đúng là chấn động. Không biết tiểu tử này đến tột cùng đã dùng quỷ kế gì, thuyết phục được Liễu gia cho hắn đi theo.

Lúc này linh khí dao động quanh người hắn chính là Trúc Cơ Trung Kỳ. Chẳng qua Lâm Hiên hiểu rõ, tiểu tử này thật ra cũng là Kết Đan Kỳ.

“Vị tiểu ca này…” Diệp Thanh Thành đương nhiên không biết sự tình, vẫn không để Điền Tiểu Kiếm vào mắt. Chẳng qua muốn cấp cho hắn mặt mũi nên mới hỏi một chút. Liễu gia mang một tên tiểu bối Trúc Cơ Kỳ đến, hiển nhiên không phải vô ích.

“Tiểu Kiếm, còn không ra mắt hai vị tiền bối.” Liễu Quân Hào quay đầu lại quát lớn. Sau đó cười cười: “Tiểu Kiếm chính là cháu ngoại của lão phu, lúc nhỏ đi theo phụ thân họ Điền. Vì điểm ấy nên coi như cũng là huyết mạch của Liễu gia chúng ta. Lão phu dẫn hắn đến, Diệp huynh sẽ không có dị nghị chứ?”

Diệp Thanh Thành hừ một tiếng, cũng không rảnh để đi phân biệt thật giả. Một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ, chẳng lẽ có thể uy hiếp được mình. Nếu thật sự trở mặt động thủ, chỉ sợ hắn sẽ trở thành gánh nặng cho Liễu gia. Hắn quay đầu chỉ vào đại hán khôi ngô còn lại, giới thiệu với Lâm Hiên: “Vị này là Liễu Nham đạo hữu. ngoại hiệu Đại Lực Kim Cương, sở tu công pháp không giống người thường, cũng có thể xem như một trong những Kết Đan Kỳ tu sĩ đứng đầu.”

“Chào Liễu Nham đạo hữu.” Lâm Hiêm thân thiện nói.

Đại hán kia hừ một tiếng, đối với Lâm Hiên có phần lơ đểnh. Trong lòng Lâm Hiên khi thấy cảnh này thì ngược lại rất vui mừng. Xem ra tên Liễu Nham này chỉ là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

Lúc này Điền Tiểu Kiếm cũng đi tới: “Ra mắt hai vị tiền bối.”

“Không cần.” Lâm Hiên giơ tay lên, lộ ra bộ dáng cao nhân. Sĩ diện lần này quả nhiên đã là cho lòng nghi ngờ trong Điền Tiểu Kiếm tiêu tán hết. Tuy rằng tính danh giống nhau, nhưng người này so với thiếu chủ Linh Dược Sơn hiển nhiên vẫn còn kém xa.

Song phương cười nói vui vẻ, Diệp Thanh Thành mở miệng: “Liễu huynh, trời đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta mau đi tầm bảo đi!”

“Ân, lão phu cũng có ý này.”

Sau đó hai vị gia chủ không hề chần chờ, đều tự lấy ra một cái ngọc giản trong túi trữ vật.

Diệp Thanh Thành hướng tới ngọc giản thổi nhẹ, lại dùng tay điểm một cái. Ngọc giản kia nhất thời phát ra quang quang, chiếu sáng hư không xung quanh khoảng vài thước.

Đó là một bức họa, trên mặt có núi có sông. Đáng tiếc không được trọn vẹn đầy đủ, cũng không nhìn ra được địa phương có thượng cổ quặng mỏ ở chỗ nào.

Lúc này một đạo thanh quang bay tới, Liễu Quân Hào động dạng cũng kích vào ngọc giản một cái. Hai đạo thanh quang hợp lại một chỗ, rốt cục một bức họa hoàn chỉnh hiện ra.

Mọi người đều thả ra thần thức, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết.

Một lát sau, Liễu Quân Hào thu hồi ngọc giản, dẫn đầu bay lên trời.

Những người khác thấy vậy, đồng dạng hóa thành các đạo quang trụ màu sắc khác nhau đuổi theo.

Phải mất nửa ngày phi hành mới đến nơi. Mặc dù có bản đồ chỉ điểm, nhưng mọi người phải tìm tòi một hồi trong dãy núi mới rốt cục tìm ra.

“Chính là nơi này sao?” Liễu Nham nhìn dãy núi nhỏ trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

“Là nó sao!” Trên mặt Liễu Quân Hào cũng có vẻ không xác định được. Dựa theo vị trí trong bản đồ, thì quặng mỏ nằm trong một dãy núi nhỏ hình trăng rằm. Nhưng trong phương viên ngàn dặm quanh đây chỉ có chỗ này là giống nhất. Chẳng qua xung quanh vẫn có vài chỗ tương tự.

“Chắc trải qua bao năm tháng, dãy núi nhỏ này đã bị thiên nhiên làm cho thay đổi hình dạng.” Điền Tiểu Kiếm mở miệng.

“Ân.” Mọi người nghe thế thì liên tục gật đầu, phân tích này quả là có vài phần hợp lý.

“Được rồi, bất kể có phải hay không, mọi người cứ tìm một chút sẽ biết ngay.” Lâm Hiên nhíu mày, bình tĩnh đề nghị.

“Lâm đạo hữu nói có lý.” Liễu Quân Hào sờ sờ chòm râu nói. Mọi người trong lòng tự nhiên đều mang quỷ kế. Chẳng qua trước ki đoạt được bảo vật thì muốn chung sức hợp tác một phen. Dù sao nơi này cũng là thượng cổ quặng mỏ, nguy hiểm trùng điệp. Chỉ bằng vào một người thì rất khó tầm bảo thành công.

Đương nhiên, sau khi tìm được bảo vật, có dựa vào ước định phân chia hay là còn quỷ kế gì khác, thì chỉ có trong lòng mọi người mới hiểu rõ.

Sau đó năm người tản ra, ở phụ cận thả thần thức tìm kiếm.

Lâm Hiên nhìn thoáng qua Điềun Tiểu Kiếm. Chỉ thấy tiểu tử này chẳng để lộ sơ hở gì cả.

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch lên, lộ ra một tia cười nhạt. Sau đó hắn cũng bất động thành sắc tìm kiếm ở phụ cận.

Loading...

Xem tiếp: Chương 291: Quỷ Dị Yêu Xà

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vân Mây

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 40


Bệnh Chữa Rồi

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 77


Võng Du Thần Ma

Thể loại: Võng Du, Đô Thị

Số chương: 45


Lâu Lan Giai Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Sinh tồn nơi hoang dã

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 2