Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 291: Quỷ Dị Yêu Xà

Chương trước: Chương 290: Tầm Bảo



Đột nhiên một tiếng hét kinh hãi truyền đến, Lâm Hiên ngẩn ra, nhưng lập tức cũng không chút chần chờ bay đi.

Tiếng vừa rồi phát ra ở sau lưng tiểu sơn. Diệp Thanh Thành đứng trên một bãi đất trống, dường như bị cái gì đó kích thích, mặt mang vẻ kinh nghi.

“Diệp huynh, chuyện gì vậy?”

Hai người Liễu gia và Điền Tiểu Kiếm cũng đã bay đến. Liễu Quân Hào thấy tình hình trước mặt thì trong lòng cả kinh, vội vàng mở miệng hỏi.

“Ngươi xem….” Lúc này Diệp Thanh Thành bất chấp đang có bất hòa với đối phương, ngón tay chỉ về phía trước, trên mặt mang một tia cổ quái.

Mọi người nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thì thấy trên vách núi đá cứng rắn có một đại động đường kính hơn mười trượng. Phụ cận động khẩu có không ít đá vụn rơi rớt, mà bên cạnh đá vụn cũng không thiếu trận kỳ trận bàn bị hư.

Năm người không khỏi nhìn nhau. Liễu Quân Hào do dự một chút liền cất bước tiến về phía trước, cầm lên một cây trận kỳ màu hồng: “Trên mặt vẫn còn lưu lại linh khí, chứng tỏ nó vừa mới bị phá hủy không lâu.”

“Chẳng lẽ còn có người có trong tay tàng bảo đồ, đã đến trước chúng ta?” Diệp Thanh Thành nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng.

Loại tình huống này cũng không phải là không thể. Dù sao linh quáng từ thời thượng cổ hoàn toàn có khả năng là do một vài thế lực cùng sở hữu, ,hư vậy có thể để lại nhiều tàng bảo đồ. Nghĩ như vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên hết sức khó coi.

“Làm sao bây giờ?” Liễu Nham vừa nói vừa nhìn gia chủ bên cạnh. Thực lực của hắn tuy rằng không kém, nhưng sự tình từ trước đến nay đều do đại ca hắn quyết định.

“Không nghĩ tới còn có người khác tới tầm bảo. Bất quá chúng ta đã đến đây thì không thể để bảo vật rơi vào tay bọn họ.” Trong mắt Diệp Thanh Thành hiện lên một luồng hung quang, âm hiểm nói.

“Diệp huynh nói không sai. Đoạt bảo vật thì cũng phải xem người đó có xứng hay không. Không biết hắn là thần thánh phương nào, Liễu mỗ phải lãnh giáo thần thông của hắn mới được. Nói không chừng chỉ là tiểu bối Trúc Cơ Kỳ, nếu chúng ta bỏ đi thì há chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho người khác sao.” Liễu Quân Hào cũng đồng ý nói.

Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm không xen vào. Hai người bọn họ đương nhiên biết Liễu Quân Hào nói những lời này chính là để an ủi bản thân. Nhưng lấy tính cách to gan lớn mật của hai người, sẽ không bỏ đi mà không có tính toán. Lúc trước tu vi chỉ ở Trúc Cơ Kỳ mà hắn đã dám đi Thiên Mục Sơn gây nên một trận long trời lở đất.

Lâm Hiên tuy là người nhà Diệp gia, nhưng luôn phiêu bạc bên ngoài, so với tán tu cũng không khác nhau mấy. Cho nên việc không có pháp bảo cũng coi như là hợp tình hợp lý.

Đương nhiên tuy nói vậy nhưng Lâm Hiên cũng có chút lo lắng.

Hắn trời sinh có tính cẩn thận, làm việc gì cũng lưu lại một đường lui phía sau. Đương nhiên lần này với thân phận Diệp gia mà muốn làm cho hai người Liễu gia và Điền Tiểu Kiếm đối với mình sinh ra một chút lòng khinh thường, mục đích này cũng không tính là đã đạt thành.

Nói đến Điền Tiểu Kiếm thì tiểu tử này chắc hơn. Ngay cả linh khí cũng không lấy ra, chỉ sử dụng một lá phù phòng ngự, sau đó dựa vào lá chắn liền tiến về phía trước.

Cũng không biết có phải hắn tài gao gan lớn nên ngốc nghếch hay không. Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười nhạt. Sau đó đó hắn đem thần thức thả ra, lấy tu vi của hắn thì cho dù là bao trùm phạm vi hơn mười dặm cũng dễ dàng. Nhưng thần thức vừa mới rời đi khoảng vài chục trượng thì cảm ứng liền trở nên mơ hồ. Điều này làm cho sắc mặt Lâm Hiên chợt biến.

“Di.” Liễu Quân Hào cũng thở nhẹ: “Nơi này có điều cổ quái, thần thức không thể tiến ra xa được.”

“Ân. Nhưng điều này cũng chứng minh rằng chúng ta không tìm sai chỗ, mọi người nên cẩn thận một chút.” Diệp Thanh Thành đồng dạng cũng phát hiện nơi đây cùng bên ngoài bất đồng.

“Diệp huynh nói như vậy cũng có lý.” Liễu Quân Hào gật đầu, ngôn ngữ không hề có địch ý. Mặc dù quan hệ hai nhà ở bên ngoài như thế nào, giờ khắc này đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Đạo lý này, những lão cáo già đó sao lại không biết.

Cái sơn động này hơi nghiêng xuống phía dưới. Hay nói cách khác là bọn họ đang dần đi sâu vào lòng đất. Ước chừng đi khoảng trăm trượng thì trước mặt đột nhiên có ánh sáng phát ra.

“Di, đây là….” Diệp Thanh Thành lại phát ra một tiếng hô nhỏ, chẳng qua trong ngữ khí lại bao hàm vẻ kinh hỉ. Những người sau nghe vậy thì không hẹn mà cùng bước nhanh hơn.

Trong đại sảnh… Không đúng, nói chính xác là trước mặt xuất hiện một cái hố sâu, toàn bộ đều nằm trong mặt đất, rộng hơn mười trượng. Hơn nữa đáng chú ý chính là tại đáy của hố, đông một viên, tây một viên, có vô số tinh thạch. Tuy rằng không thể đoán cụ thể số lượng, nhưng ít ra cũng phải hơn sáu, bảy vạn.

Giàu to rồi!

Trừ Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm ra, trên mặt ba người khác đều lộ ra thần sắc mừng như điên. Tuy rằng những tài liệu trân quý chưa tìm được, nhưng chỉ việc có vô số tinh thạch như thế này thì dĩ nhiên không phải là giả.

Diệp Thanh Thành thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo hồng quang, lập tức nhảy xuống. Hai người Liễu gia cũng lập tức đuổi theo.

Động tác Lâm Hiên hơi hoãn lại, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng. Đương nhiên trước mắt nhiều tinh thạch như vậy, nói không động tâm chính là gạt người. Chẳng qua mục đích của mình chính là U Minh Hàn Thiếu. Nói vậy tâm tình của Điền Tiểu Kiếm giờ phút này cũng không khác lắm so với mình.

Hơi do dự, Lâm Hiên cũng bay xuống. Hắn chỉ mong huyệt động này có một đường ra, những tài liệu trân quý không nên để những tên đến trước lấy mất.

Lâm Hiên vừa mới bay đến giữa không trung, thì nghe một tiếng thét kinh hãi truyền tới. Chẳng qua vừa rồi là tiếng hét vui sướng, giờ phút này bên trong lại bao hàm vẻ hoảng sợ. Lâm Hiên không khỏi âm thầm nhíu mày, vị tu sĩ Diệp gia này dù sao cũng là chủ của một thế lực, như thế nào gặp việc gì cũng kinh hoảng như thế. Tuy rằng trong lòng nghĩ thế, nhưng Lâm Hiên vẫn nhanh chóng hướng về phía hắn, đồng thời trong lòng âm thầm đoán, chẳng lẽ gặp địch nhân sao?

“Diệp huynh, có chuyện gì vậy?” Liễu Quân Hào cũng tìm đến, trong tay có cầm theo mấy khối tinh thạch. Đường đường là một gia chủ của đại gia tộc, giờ phút này trên mặt lại hiện lên vẻ tham lam.

“Liễu huynh, ngươi xem.” Diệp Thanh Thành nuốt nước bọt.

Lâm Hiên cũng cảm thấy hiếu kỳ, có thể làm cho tu sĩ Kết Đan Kỳ thất thố như thế, nói vậy đồ vật này cũng không phải thứ tầm thường.

Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Lâm Hiên cũng không khỏi nhíu mày.

Chỉ thấy phía trước chừng vài chục trượng là một con mãng xà cực lớn. Chỉ là thân hình có màu vàng, lúc này đang nằm trên một đống tinh thạch trước mặt, ngẩng đầu phun phì phì nhìn bọn họ.

Nếu như là mãng xà bình thường thì đối với người tu chân, cho dù thân hình có lớn đến mấy cũng không để trong mắt.

Nhưng con mãng xà này trên người lại ẩn hiện linh lực dao động.

Yêu thú cấp ba trung phẩm!

Luận về thực lực thì đủ để đánh nhau với một tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ.

“Diệp huynh, đây là… Chẳng lẽ là linh thú bảo về cổ quặng sao?” Liễu Quân Hào hai mắt nhìn chằm chằm nó mở miệng.

“Không, cổ quặng này có ít nhất gần trăm vạn năm lịch sử. Mà yêu xà trước mắt cũng mới sống khoảng bảy, tám nghìn năm mà thôi.” Diệp Thanh Thành lắc đầu, ngoại trừ luyện đan thuật thì hắn cũng đọc lướt qua không ít sách về linh thú.

“Ngươi nói con rắn này là từ bên ngoài vào sao? Rõ ràng là ở động khẩu có thượng cổ cấm chế mà!” Liễu Quân Hào bán tín bán nghi, hắn không tin yêu xà trước mắt lại có thể công phá được cổ trận.

“Di, đại ca, ngươi xem đó là cái gì?” Diệp Thanh Thành chưa trả lời, thì Liễu Nham đột nhiên lên tiếng.

Chỉ thấy dưới thân cự xà có một thi thể, hiển nhiên mọi người vừa rồi chưa chú ý tới.

Người nọ tuổi đã cao, mặc đạo bào. Tuy rằng đã chết nhưng hai mắt mở trừng trừng, trên mặt còn lưu lại vẻ hoảng sợ cùng cực.

“Là Minh Đạo Nhân, nghe nói người này tu vi tuy chỉ có Trúc Cơ Trung Kỳ, nhưng đối với trận pháp thì rất am hiểu. Chẳng lẽ chính hắn đã bài trừ cổ cấm chế, sau đó gặp yêu xà tại động khẩu nên bỏ mạng.” Diệp Thanh Thành khó hiểu nói.

Lời còn chưa dứt, thì cự mãng đột nhiên chuyển động. Mọi người nhất thời kinh hãi, đều tự lấy ra pháp bảo linh khí bảo vệ thân thể, nhưng không có ai lên tấn công trước.

Cự mãng nâng cái đầu to như căn phòng nhỏ lên, nhìn bọn người trước mắt một cái, đột nhiên một tầng hắc quang bao vây lấy thân thể. Trong hào quang, cự mãng nhanh chóng thu nhỏ lại, dần dần huyễn hóa ra hình dáng nhân loại.

Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm bị tình huống ấy dọa cho trợn mắt há mồm, điều này sao có thể….

Yêu thú hóa nhân!

Cái này phải là yêu thú cấp bốn, đây chính là quái vật Hóa Hình Kỳ a!

Mà yêu thú cấp bốn, luận về thực lực thì tương đương Nguyên Anh Kỳ cao thủ. Chẳng lẽ cự mãng này đã che dấu tu vi, kỳ thật nó chính là quái vật cấp bốn?

Loading...

Xem tiếp: Chương 292: Biến Hóa

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nam Sơn Có Củ Ấu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11



Hắc, Đó Là Vợ Ta

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 22



Ngự Nữ Tâm Kinh

Thể loại: Sắc Hiệp, Kiếm Hiệp

Số chương: 133